"Xin lỗi, tôi, tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy, tôi cảm thấy trước đây cô ta có rất buông thả, ngủ không biết bao nhiêu người đàn ông rồi, vậy nên mới..."
"Buông thả." Ôn Hải tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi: "Cho dù cô ta có là đĩ thì cũng không tới lượt cậu đụng tới."
"Đúng đúng." Ôn Hướng cúi đầu, không dám thở mạnh.
Ôn Hải chỉ vào mũi anh ta, mắng: "Chúng ta oan có đầu nợ có chủ, cậu chủ nhà họ Dạ, chúng ta đáng lẽ trả thù họ, cuốn nhà họ Tần vào chuyện này chỉ là để mượn đao giết người, tuy tôi là người làm việc không từ thủ đoạn, không có đạo đức, nhưng mà không phạm luân thường đạo lý, là một người biết đâu là điểm dừng."
"Đúng đúng, tôi biết sai rồi." Ôn Hướng không ngừng nói xin lỗi: "Tôi sẽ giải thích với cậu chủ, nói tất cả đều là ý của tôi, không liên quan đến ông."