"Pằng! ! !" Một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn chuẩn xác vào cổ tay tên áo đen, anh ta kêu lên đau đớn, súng trong tay cũng rơi xuống đất, Lôi Liệt nhân cơ hội nhặt súng lên, xoay người chĩa vào đầu tên áo đen.
Cùng lúc đó, hai tên áo đen khác cũng bị cảnh sát khống chế.
Lôi Liệt quay đầu nhìn lại, một cảnh sát vẫn đang giữ tư thế ngắm bắn, vừa rồi chính là anh ta bắn trúng vào tên áo đen kia, thế nhưng sau lưng lại là Dạ Diễm giữ tay anh ta, nếu không anh ta căn bản không thể ngắm chuẩn như vậy.
"Không sao chứ?" Dạ Diễm đi tới đỡ Lôi Liệt đứng lên, phát hiện anh ta bị thương, Dạ Diễm nhướng mày, quay đầu nói với cảnh sát, "Nhanh gọi bác sĩ."
"Không cần đâu." Lôi Liệt giữ chặt Dạ Diễm, "Chúng ta phải lập tức đến toà án, cha của anh không nhìn thấy anh, nhất định sẽ nghĩ rằng anh bị bọn họ bắt giữ, nói không chừng ông ấy sẽ thừa nhận tất cả tội ác."
"Vậy chúng ta lên xe trước, trên xe em sẽ băng bó vết thương cho anh."
"Được."
. . .