Darn cũng không giận dữ vì thái độ của William Phỉ Nhi, ngược lại bình tĩnh nói: "Tất cả bác sĩ ở Cảng Đô cũng không bằng bác sĩ riêng của ba, chân cậu ấy bó bột vẫn chưa tháo, còn phải di chuyển xa như vậy, chắc chắn bây giờ vết thương đã bị nhiễm trùng rồi, nếu như không xử lí kịp thời thì rất có thể sẽ phải cắt bỏ."
Nghe vậy, William Phỉ Nhi lập tức nóng nảy: "Ông không nên nói lung tung."
"Có nói lung tung hay không, con tự nhìn sẽ biết." Darn chỉ vào chân bị thương của Lôi Liệt nói: "Không lẽ con không thấy à? Chỗ bó bột chỗ mắt cá chân đã bị đổi màu, vì bên trong đang chảy máu."
William Phỉ Nhi cúi đầu nhìn, đúng thật là chỗ đó đã biến thành một mảng màu đen, trong lòng hốt hoảng, vội vàng đỡ Lôi Liệt: "Liệt, anh cảm thấy thế nào?"
"Anh không sao..." Lôi Liệt theo bản năng nhìn về phía bà Sophie, thấy bà Sophie nháy mắt với mình, anh ấy đành phải nói thật: "Thật ra, có hơi đau."