Đã qua một hồi lâu, Lôi Liệt vẫn không nỡ buông William Phỉ nhi ra, hai tay ôm lấy mặt cô, dịu dàng lau nước mắt cho cô: "Sau này anh sẽ không rời xa em, cho dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh nhau."
"Vâng." William Phỉ Nhi gật gật đầu: "Chỉ nói thôi chưa đủ, chúng ta ngoắc tay."
"Ha ha, được..." Lôi Liệt ngoắc ngón tay với cô, sau đó còn hôn lên trán cô thật lâu: "Đây là con dấu anh in cho em, thể hiện lời hứa vĩnh hằng của anh."
"Này là anh nói, nếu như sau này anh còn dám bỏ em, em sẽ hận anh cả đời..." William Phỉ Nhi bĩu môi.
"Anh biết rồi." Lôi Liệt cưng chiều sờ sờ mặt cô.
"Đúng rồi, để em xem vết thương của anh sao rồi." William Phỉ Nhi quan sát Lôi Liệt từ trên xuống dưới: "Chân của anh còn chưa lành mà, vẫn chưa tháo bột, phải đi một quãng đường xa như vậy, có đau không?"
"Nhìn thấy em là hết đau." Lôi Liệt lại ôm lấy cô, lần này suýt nữa anh đã mất đi cô, bây giờ anh càng sợ phải xa cô hơn trước đây.