Đường Lăng đã chìm đắm trong giấc mơ và không thể tỉnh dậy.
Trong những giấc mơ lạnh lẽo ấy, có một bàn tay ấm ấp đã nắm lấy tay anh.
Mười năm sau, Khoan Thai lớn lên, nhưng hình bóng ấy vẫn như cũ, đôi mắt ngập nước mắt, đôi môi hồng hào, mặc dù cuộc sống ở khu định cư không được tốt lắm, nhưng cô luôn được Đường Lăng bảo vệ, vẫn ăn uống vô cùng dinh dưỡng, nên khuôn mặt có đôi chút mập mạp rất đáng yêu.
Khoan Thai vừa cười vừa nói với anh, nhưng giấc mơ thì vừa lạnh vừa nóng khiến cho Đường Lăng cảm thấy rất khó chịu, và cũng không nghe được Khoan Thai rốt cuộc đang nói cái gì?
Sau đó, anh nhớ đến ước hẹn mười năm với Khoan Thai.
Anh vẫn luôn ghi nhớ hẹn ước mười năm, ở phía xa xa anh nhìn thấy Dục, thấy Aó Tư Đốn, Andy còn có Christopher Đế Na.
Họ đều đã trưởng thành, đến mức anh gần không thể nhận ra được nữa. Họ đứng trước lăng mộ của Vi An và A Thước. Thần sắc của họ trông rất nặng nề không biết là họ đang nghĩ gì?