Cung Ngũ trợn mắt giận dữ, che phần ót của mình lại, quay đầu liền nhìn thấy khung cảnh trong sảnh. Các mỹ nữ bên các bàn bida đều bị mời lui về phòng phía sau, mỗi chiếc bàn bida đều bị các vệ sĩ áo đen xông vào kiểm tra một lượt, đến cả lầu hai cũng có người đang kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.
Người dẫn đầu đang nói chuyện với giám đốc Hứa, biểu cảm trên mặt giám đốc Hứa thay đổi liên tục, cuối cùng vội vã gọi điện cho ông chủ của mình, chưa đến vài phút sau, ông chủ đã vội vàng chạy đến.
Đối phương giàu có hào phóng, trực tiếp bao trọn cả câu lạc bộ, điều kiện là không cho phép bất kỳ ai không có phận sự đến gần.
Khí thế lần này quá lớn, ông chủ của câu lạc bộ năm ngoái sau khi trải qua mấy lần giày vò của lão biến thái Yến Hồi, tin chắc trên đời này vẫn còn rất nhiều nhân vật ông chưa từng biết đến, nói sao cũng không thể đắc tội, lập tức làm theo.
Đại sảnh và lầu hai bị giải tán toàn bộ, lầu trên lầu dưới đứng đầy các vệ sĩ áo đen. Đợi tất cả mọi thứ trong câu lạc bộ được sắp xếp ổn thỏa, một bóng người từ cửa lớn đại sảnh chậm rãi bước vào.
Thân hình cao ráo, dáng người đĩnh đạc, đôi chân dài thẳng tắp đi chậm từng bước vào trong, từng cử chỉ hành động đều mang theo dáng vẻ ưu nhã thong dong điềm tĩnh.
Anh ta lại một lần nữa thành công khiến mọi người xung quanh trở nên vừa nóng nảy vừa vội vàng, tỏ rõ tiết tấu của anh mới là chủ đạo.
Cung Ngũ vẫn đang che tay sau ót, mở mắt trừng trừng nhìn người kia bước về phía bọn họ.
Ông chủ và giám đốc Hứa rất muốn tiến đến nghênh đón nhưng bị người trực tiếp đẩy ra. Một tấm chi phiếu bao trọn được đưa đến trước mặt ông chủ, ông chủ và giám đốc Hứa bị người ta khách khí mời trở về phòng sau.
Cung Ngũ không tự chủ lẩm bẩm: "Ây da má ơi, đúng là Mr Con Lười đến thật rồi!"
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh há hốc mồm, hai người ngây ngốc ngồi đó, nhất thời không biết họ có thuộc phạm vi giải tán không, dù sao khí thế của người trước mặt cũng quá mạnh, trực tiếp nghiền nát họ thành cám.
Lý Tư Không đã nhảy dựng lên, phất tay đuổi hết những người đi theo Mr Con Lười, "Bảo! Cuối cùng cậu cũng đến rồi, chính là nha đầu chết tiệt kia, chính cô ta ức hiếp tôi! Bảo, cậu phải báo thù cho tôi, bằng không tôi sẽ không đội trời chung với cậu!"
Mr Con Lười chỉ chậm rãi bước đến, giữa chừng chỉ hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lý Tư Không một cái, mặt không chút biểu cảm, dường như đã quen với phản ứng này của hắn.
Lý Tư Không sốt ruột kêu lên: "Cậu lại không nói chuyện! Cậu lại không nói chuyện! Cậu có còn là anh em của tôi nữa không? Tôi phải đi tìm dì cáo trạng, tôi bị người ta ức hiếp cậu cũng không thèm quan tâm!"
Cuối cùng, Mr Con Lười mới mở miệng, nói một chữ: "Được."
Cung Ngũ rúc sau lưng hai người Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, len lén đưa mắt nhìn ra ngoài, đối với một chữ "Được" của anh ta họ có rất nhiều suy đoán. Anh ta hứa với Lý Nhị thiếu sẽ báo thù hay là đồng ý không đội trời chung với Lý Nhị thiếu? Hay là bảo Lý Nhị thiếu cứ đi tìm dì của anh ta cáo trạng đi?
Tóm lại ba người đều không đoán được. Lý Nhị thiếu đã đưa Mr Con Lười vào căn phòng kính.
"Đồ keo kiệt, cô đến đây!" Lý Tư Không bắt đầu khoe khoang, cảm giác cứ như sau lưng anh ta có một cái đuôi tàng hình sắp vểnh lên tận trời luôn rồi, "Tôi nói cho cô biết, đây chính là cao thủ mà tôi tìm đến để thu thập cô!"
Cung Ngũ trừng mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Cao thủ? Haha, rõ ràng chỉ có Mr Con Lười ngốc nghếch đến thôi mà."
Đoàn Tiêu vội đưa tay kéo váy của Cung Ngũ: "Ngũ à, chúng ta chịu thua đi có được không? Không thấy họ có nhiều người như vậy sao? Lỡ như người ta không vui, chúng ta chắc phải bò về nhà mất."
Cung Ngũ căn bản không thèm để ý đến Đoàn Tiêu, cô cầm cây cơ trong tay, bước lên trước một bước, "Anh chính là cao thủ mà Lý Nhị thiếu mời đến sao? Lên đi, ai sợ ai?"
Mr Con Lười chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Cung Ngũ, không nhúc nhích, kỳ lạ cứ như thời gian bất động vậy.