Lý Nhị thiếu vẫn nghiêm mặt: "Dán hai lớp tốt nhất, tốn mất hai trăm tám mươi đồng đó. Hai lớp dán vẫn còn nguyên đấy!"
Đoàn Tiêu hắng giọng, sau đó đến trước mặt Cung Ngũ, nói thầm vào tai cô: Không phải là vấn đề của điện thoại. Nguyên nhân là do miếng dán màn hình ban đầu chưa bóc ra. Miếng dán màn hình ban đầu là lớp bảo vệ, che kín cả tai nghe và micro. Hắn dán thêm hai lớp nữa cho nên âm thanh không truyền ra ngoài được. Hắn nói là người ta cảm thấy tiếng quá nhỏ, chính hắn cũng không nghe rõ đầu bên kia nói gì."
Cung Ngũ chép miệng, hai tay cầm điện thoại, tỉ mỉ xem xét. Quả nhiên phát hiện vị trí tai nghe ban đầu đáng ra phải lõm xuống thì lại phẳng lì, còn có phản quang, rõ ràng là đã dán thêm một lớp dán nữa.
Cung Ngũ cảm thấy nhẹ cả người, cô ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhị thiếu, hỏi: "Nhị Thiếu, có phải anh là đồ ngốc không?"
Hắn trừng mắt, "Hàng secondhand còn dám chửi người khác? Muốn đánh nhau à? Cô em có tin một ngón tay của tôi thôi cũng đủ để bóp chết cô em không?"
Cung Ngũ gõ tay lên mặt bàn, nói: "Vợ tương lai của anh còn đang được ba mẹ vợ tương lai của anh quản thúc dạy dỗ, kết quả anh nói với người ta là cô ta có thai rồi. Có nực cười không hả?" Cô đưa điện thoại đến trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhị Thiếu à, miếng dàn màn hình còn chưa bóc ra, anh cho rằng đức mẹ Maria hiện thế chắc?"
Lý Nhị thiếu lại trừng mắt: "Cô em có ý gì chứ?"
Cung Ngũ tỏ vẻ "tôi không thèm nói chuyện với anh", chu mỏ với Đoàn Tiêu. Đoàn Tiêu chỉ vào điện thoại nói: "Nhị thiếu, điện thoại này anh còn chưa bóc miếng dán màn hình ban đầu, lại dán đè thêm hai miếng dán cường lực nữa. Tai nghe và micro đều bị bịt kín, đương nhiên tiếng sẽ nhỏ rồi."
Cung Ngũ không bóc miếng dán màn hình ra đập lên đầu hắn, thực ra là vì lo lắng miếng dán đắt tiền, nhỡ chẳng may đập hỏng điện thoại thì lại phải đền tiền người ta, không ổn.
Lý Nhị thiếu bán tín bán nghi cầm điện thoại, khẽ huých anh họ Đoàn Tiêu, "Tiểu Đoàn, cậu thấy sao?"
Anh họ Đoàn Tiêu chép miệng, "Chuyện này... hay là thử bóc miếng dán ra xem sao?"
"Tôi đã dán đè miếng dán lên rồi, tôi mà bóc nữa thì ai thanh toán tiền miếng dán đấy cho tôi?"
Hắn nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ trợn tròn mắt: "Đừng nhìn tôi, là vấn đề của bản thân anh, liên quan quái gì đến tôi? Hôm nay vốn dĩ tôi còn có thể kiếm được một bữa cơm, kết quả bị anh làm lãng phí mất rồi, bữa cơm hôm nay anh phải mời!"
"Cái đồ kiệt sỉ nhà cô!" Lý Nhị thiếu chỉ vào cô nói: "Cô là đồ không có lương tâm! Lúc cô bán điện thoại đâu có nói là phải bóc miếng dán màn hình ra! Chuyện đã rồi cô mới nói là sao? Hai miếng dán này của tôi tốn hơn hai trăm đấy, ít ra cô cũng phải chịu một phần thiệt hại chứ!"
Cung Ngũ nghe vậy liền nóng nảy, "Liên quan gì đến tôi hả? Bắt tôi chịu một nửa á? Tôi đâu có bắt anh phải đi dán hai lớp làm gì?" Cô chống nạnh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trợn tròn lên: "Đầu óc anh làm bằng cái gì thế hả? Dán màn hình còn dán tận hai lớp làm gì, chỉ có mình anh giỏi à? Tôi tuyệt đối sẽ không chịu bất cứ một đồng nào, anh đừng có mơ!"
"Cô cô cô.... Có phải cô thấy tôi đẹp trai nên cố ý làm vậy đúng không?" Lý Nhị thiếu tức giận đùng đùng nói: "Tôi nói cho cô biết, còn lâu tôi mới thích người như cô, đồ kiệt sỉ!"
"Hôm nay rốt cuộc là ai đến gây chuyện thế?" Cung Ngũ gầm gừ: "Anh Đoàn nói xem, có phải là anh gọi điện cho em, nói cái gì mà điện thoại có vấn đề, đòi trả lại hàng không? Rõ ràng là điện thoại không có vấn đề gì, người có vấn đề mới đúng!"
Hắn nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh họ Đoàn Tiêu: "Cậu nói xem!"
Anh họ Đoàn Tiêu nói gì được chứ. Lý Nhị thiếu là thượng đế, là miếng cơm manh áo của anh ta. Nếu đắc tội cậu hai Lý thì salon mất đi một khách hàng lớn, anh ta làm sao gánh nổi. Nhưng bên kia lại là bạn của Đoàn Tiêu, anh ta cũng không thể trợn mắt nói bừa được, chẳng phải chỉ là hai miếng dán màn hình thôi sao, có đáng bao nhiêu tiền đâu.