Chereads / Công tước / Chapter 33 - Chương 33: Vẫn còn nguyên miếng dán màn hình (2)

Chapter 33 - Chương 33: Vẫn còn nguyên miếng dán màn hình (2)

Suy nghĩ một lát, anh họ Đoàn Tiêu nói: "Thực ra chuyện hai miếng dán màn hình này, Nhị Thiếu, Tiểu Ngũ, hay là hai người xem thế này có được không? Miếng dán ở cuối cùng chắc là không dùng được nữa, nhưng miếng dán bên trên chắc vẫn dùng được, chúng ta bóc miếng dán ban đầu ra, sau đó lấy miếng dán trên cùng dán lại vào, như vậy không ảnh hưởng đến việc sử dụng cũng không cần mất thêm tiền, hai người thấy sao?"

Đoàn Tiêu đứng bên cạnh yếu ớt nói thêm: "Tôi có thể dán giúp anh. Trước đây tôi và bạn cùng lớp mở quầy dán màn hình điện thoại, làm ăn cũng khá. Nếu không phải bị công an phường đuổi thì bây giờ vẫn còn mở hàng đấy."

Cung Ngũ sùng bái nói: "Tiêu à, không nhận ra là cậu lại giỏi như vậy đấy, tặng cho cậu một like. Tớ hoàn toàn đồng ý."

Chỉ cần không bắt cô bỏ tiền ra thì thế nào cô cũng đồng ý.

Lý Nhị thiếu tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ một lát, vỗ vai anh họ Đoàn Tiêu, "Nể mặt Tiểu Đoàn, chuyện này cứ quyết định vậy đi!"

Chỉ cần không bắt hắn phải tiêu thêm tiền thì thế nào hắn cũng đồng ý.

Thế là màn chạm trán của hai kẻ kiệt sỉ đã được mọi người cùng nhau đưa ra kế sách hòa giải.

Ba mẹ Đoàn Tiêu hừng hực bưng món tôm hùm đã làm xong lên, "Công chuyện cứ bàn từ từ, món tôm làm xong rồi đây, nào nào nào!"

Cung Ngũ hoan hô, "Oh yeah!"

Lý Nhị thiếu không phục, "Ngon vậy sao? Để tôi nếm thử xem!"

Cung Ngũ vội vàng đẩy đĩa tôm đến trước mặt hắn, "Dù sao cũng là anh trả tiền, không ăn thì anh lỗ vốn. Nào nào nào, đảm bảo anh sẽ thích, món tôm hùm của chú Đoàn là ngon số một ở phố Đông này đấy, ăn xong đảm bảo sẽ nghiện."

Hắn nửa tin nửa ngờ, gắp một con tôm đặt vào cái bát trước mặt, đeo găng tay ăn tôm, nhất thời chân tay luống cuống.

Hắn nhìn hết cái nọ đến cái kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tay Cung Ngũ.

Động tác lột vỏ tôm của cô vô cùng thuần thục, giống như ăn tôm cả đời rồi vậy, tốc độ rất nhanh. Hắn mới gắp một con tôm, cái đồ kiệt sỉ trước mặt đã ăn xong ba con tôm.

Lý Nhị thiếu cảm thấy mình lỗ vốn, dựa vào cái gì hắn phải trả tiền, còn người ăn nhiều nhất lại là cái đồ kiệt sỉ kia?

Hắn bèn học theo động tác của đồ kiệt sỉ kia, lột phần đầu tôm ra, bứt đuôi tôm, rồi cắn vỏ tôm với vẻ mặt dữ tợn, cắn đứt một bên, sau đó mới lột thịt bên trong ra.

Đúng là hương vị rất ngon, rất thơm, khiến người ta thèm thuồng.

Tuy động tác giống nhau, trình tự giống nhau, nhưng không biết tại sao tốc độ của đồ kiệt sỉ kia vẫn nhanh hơn, chỉ mới chớp mắt đã có một đống vỏ tôm chất đầy trước mặt cô ta, còn trước mặt Lý Nhị thiếu chỉ có một con.

Cung Ngũ ăn một nửa, thấy cái tên trước mắt đang nhìn mình chằm chằm, cô tranh thủ nói: "Làm sao?"

Lý Nhị thiếu hỏi: "Kiếp trước cô là quỷ chết đói à?"

Cung Ngũ vừa trừng mắt hắn vừa tiếp tục lột vỏ tôm, lột xong nhét một con tôm vào mồm ăn: "Đúng đấy, cho nên anh có ngại không nếu lát nữa tôi lấy thêm một đĩa đóng gói mang về?"

Hắn cười lạnh: "Đừng hòng!"

Cung Ngũ bĩu môi, phồng mồm trợn má nhai con tôm trong miệng.

Bên kia Đoàn Tiêu thỉnh thoảng lại chạy qua bưng thức ăn cho ba mẹ, thấy đám người kia còn đang vây quanh chiếc xe hào nhoáng kia, lúc bưng đĩa đỗ xào lên liền hỏi: "Nhị Thiếu, chiếc xe kia chắc là không hề rẻ đâu nhỉ?"

Hắn nói: "Cũng không đáng là bao, xe của bạn tôi còn xịn hơn."

"Vậy sao? Mấy hôm trước có một chiếc xe đến đây, chiếc xe đó cũng xịn lắm, phải hơn mười triệu." Sau đó cậu chỉ vào Cung Ngũ nói, "Cái đồ xui xẻo này còn đập xe của người ta, phải đền hơn năm trăm nghìn."

Nghe vậy, Lý Nhị thiếu ngẩng đầu lên, âm thầm nhìn Cung Ngũ nói: "Chiếc xe đó của bạn tôi bị một tên xui xẻo đập vào, cuối cùng bắt đối phương đền hơn năm trăm nghìn."