Cô giật mình, sau đó trợn mắt, "Anh..."
Bàn tay đặt trên hông cô không nhúc nhích, chỉ có đôi môi hơi lui ra một chút, anh ngước mắt lên, cười: "Sao vậy?"
Cung Ngũ nổi giận đùng đùng chỉ tay vào hắn, "Anh giở trò lưu manh!"
Bộ Sinh nói: "Tôi là vị hôn phu của em đúng không? Vậy thì chúng ta có thân mật một chút cũng là chuyện đương nhiên, đúng không nào?"
Anh cử động tay, cưỡng chế kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lại, "Tiểu Ngũ, đợi em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn, đến lúc đó em muốn có bao nhiêu tiền tôi cũng cho em, có được không? Em thích tiền, tôi sẽ dùng tiền xây một căn phòng chất đầy tiền, để em lăn lộn ở bên trong..."
Cung Ngũ thoáng chốc động lòng: "Thật không?"
"Thật!" Bộ Sinh lặng lẽ hôn trộm một cái lên gò má cô, "Không gạt em đâu."
Cung Ngũ đật đầu: "Ừm."
Bộ Sinh hơi buông cô ra: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Cung Ngũ đảo mắt suy nghĩ, đề nghị, "Tôi muốn ăn tôm hùm!" Không đợi Bộ Sinh lên tiếng, cô đã nói trước: "Không được nói là không lành mạnh, không được nói tôm hùm ăn xác chết, cũng không được nói không được ăn!"
Bộ Sinh dở khóc dở cười: "Tôi đưa em đến một chỗ ăn tôm hùm đã lột sẵn vỏ có được không?"
"Không được!" Cung Ngũ liếc mắt nhìn anh: "Tôi muốn ăn cả con, không thiếu bất kỳ một bộ phận nào. Tôi muốn ăn ở quán ăn ven đường bán tôm hùm của Đoàn gia trên phố Đông!"
"Tiểu Ngũ!"
"Anh không cho tôi đi thì tôi tự đi!" Cung Ngũ phồng miệng, vẻ mặt kiên quyết.
Bộ Sinh giơ tay ra xoa mi tâm, sau đó gật đầu: "Được, tôi đưa em đi. Nhưng không được ăn nhiều đâu đấy!"
Cung Ngũ bỗng trở nên vui vẻ, "Bộ Sinh, anh tốt thật!"
Cô nhóc chỉ biết đúng một câu này để dỗ ngon dỗ ngọt người khác, Bộ Sinh nhìn vẻ mặt đắc thắng của cô mà không khỏi thở dài, vuốt ve mái tóc có chút hỗn loạn của cô, dặn dò tài xế: "Đi đến phố Đông."
Khi hai người đến, Đoàn Tiêu đang đi ra chào khách, thấy Cung Ngũ, cậu liền nhìn chằm chằm: "Ngũ?"
Ngước mắt lên nhìn thấy Bộ Sinh, cậu lập tức lo lắng, "Hai người... đến ăn tôm hùm?"
Cung Ngũ liếc mắt nhìn cậu, "Cho năm đĩa tôm hùm to!"
Bộ Sinh đen mặt lại, nhìn đĩa tôm hùm bày trước mặt khách đang ăn, sửa lại: "Một đĩa."
Cung Ngũ trừng mắt: "Năm đĩa!"
Bộ Sinh giơ tay lên đỡ trán, "Hai đĩa, không được nhiều hơn nữa!"
Đoàn Tiêu chớp mắt, "Rốt cuộc là mấy đĩa?"
"Năm đĩa!"/ "Hai đĩa!"
Bộ Sinh nhìn thẳng vào Cung Ngũ, sau đó anh nói: "Năm đĩa cũng được, ba đĩa gọi thêm tự em trả tiền."
Nhắm chuẩn vào điểm yếu của cô, quả nhiên Cung Ngũ đổi giọng: "Hai đĩa!"
Đoàn Tiêu vội vàng tìm một chỗ tương đối sạch sẽ để họ ngồi xuống. Bộ Sinh nhìn cái ghế băng dài đầy dầu mỡ, đứng im không nhúc nhích. Cung Ngũ đã ngồi xuống, cái mông nhỏ còn xoay mấy lần, "Mau ngồi xuống đi!"
Bộ Sinh vẫn bất động, Đoàn Tiêu âm thầm chuyển một cái ghế nhựa mới dự phòng đến, "Ngài Bộ, anh ngồi ghế này đi, ghế này chưa có ai dùng, rất sạch."
Lúc này Bộ Sinh mới ngồi xuống.
Cung Ngũ ăn hết con này đến con khác, Bộ Sinh... nhìn cô ăn.
Một mình cô ăn hết hai đĩa tôm. Cô mút đầu ngón tay nhìn chằm chằm Đoàn Tiêu đang bưng tôm hùm cho một bàn khác. Đoàn Tiêu giả bộ coi như không nhìn thấy.
Ăn xong, Bộ Sinh đưa cô về, Cung Ngũ còn đang phiền muộn ăn chưa đủ, cảm thấy mình còn có thể ăn thêm được nửa đĩa nữa.
Về đến cổng Cung gia, cô vui vẻ vẫy tay với Bộ Sinh: "Tôi đi đây!"
Bộ Sinh dựa vào cạnh xe nhìn cô chằm chằm, "Em cứ đi thế sao?"