Chereads / Công tước / Chapter 27 - Chương 27: Cắn tôi đi! (1)

Chapter 27 - Chương 27: Cắn tôi đi! (1)

Cung Ngôn Thanh cười lạnh: "Mày còn giả bộ không biết à? Có phải mày thấy là mày quẳng được món nợ mười triệu thì nhẹ người rồi không? Mày có biết món nợ mười triệu đó của mày bây giờ đã chuyển sang cho chi thứ nhất nhà chúng ta rồi không? Vốn dĩ có Bộ Sinh bỏ ra món tiền này, nhưng bây giờ nhờ sự tài giỏi của mày đã đổ thẳng lên đầu ba. Mày đúng là đồ sao chổi, mày vốn không xứng với Bộ Sinh, không xứng được trở về Cung gia!"

"Ài ài, cẩn thận tôi đánh chị đấy!" Cung Ngũ giơ ngón tay lên chỉ vào Cung Ngôn Thanh, "Chị nói nghe khôi hài thật đấy. Mấy người trong lòng cảm thấy tôi đập cái gậy đó vào chiếc xe kia đúng lúc lắm, ngoài miệng thì ra sức mắng tôi gây chuyện. Vốn dĩ đã tóm được tên ngốc Bộ Sinh lắm tiền nhiều của, nhưng bây giờ Bộ Sinh không lo nữa, các ngươi lại quay lại gây rắc rối cho tôi hay sao? Chị có biết các người hành xử như vậy gọi là gì không?"

Không đợi Cung Ngôn Thanh trả lời, Cung Ngũ giơ tay ra lắc lư ngón cái, nói: "Các người muốn thông qua tôi để lấy tiền của Bộ Sinh, dù sao thì cũng phải ra vẻ ngoài mặt dỗ dành tôi chứ. Vậy mà các người vừa mắng tôi, còn vừa mong gài được tôi sao? Đúng là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết."

Cung Ngôn Thanh trừng mắt nhìn Cung Ngũ, "Mày ăn nói cho cẩn thận! Bây giờ mày không phải là kẻ đầu đường xó chợ, mày về Cung gia rồi thì phải chú ý đến hình tượng của Cung gia..."

Cung Ngũ quay đầu lại, "Tôi thấy hình tượng của tôi cũng đẹp lắm, còn hình tượng của Cung gia, tôi nhổ vào ấy!"

Cung Ngôn Thanh bị Cung Ngũ làm cho tức điên người, "Nhân phẩm của mày thế này, thật không biết Bộ Sinh mù hay sao mà lại cứ thích mày..."

Cung Ngũ chống nạnh, "Hai mắt Bộ Sinh thị lực đều là 10/10. Mắt vừa đẹp lại vừa sáng, không mù tí nào đâu nhé."

"Mày... mày đúng là mồm năm miệng mười! Thật không ra cái thể thống gì, không thể chịu nổi loại người như mày!" Cung Ngôn Thanh bị cô chọc tức đến mức đau ngực, "Đồ thần kinh!"

Cung Ngũ rung đùi, "Bộ Sinh thích nhất là dáng vẻ lúc phát bệnh của tôi đấy. Chị có giỏi thì cắn tôi đi?"

Cung Ngôn Thanh tức đỏ mặt, "Mày bị điên à!" Rồi quay người đi thẳng.

Cung Ngũ nhìn theo bóng lưng cô ta, hài lòng về phòng, tắm táp nghỉ ngơi. Một ngày tuyệt đẹp trôi qua, ngày mai lại là một ngày đẹp trời nữa.

Ngày hôm sau, Cung Ngũ mở mắt ra đã thấy bên ngoài trời đang mưa, đã nói là đẹp trời cơ mà?

Chuông điện thoại vang lên trên chiếc tủ đầu giường, "tít tít tít tít", Cung Ngũ thò tay trong chăn ra, đặt bên tai, mơ màng nghe điện thoại: "A lô?"

"Tiểu Ngũ, em còn chưa ngủ dậy à?" Giọng Bộ Sinh truyền đến qua điện thoại, "Anh đang ở bên ngoài, em thu dọn một chút rồi dậy đi. Hôm nay anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon."

Cung Ngũ nằm im bất động, nghe tiếng mưa rời rả rích bên ngoài cửa sổ, "Trời mưa, tôi không muốn nhúc nhích..."

"Vậy em có muốn đến bệnh viện thăm anh Tư của em không? Anh Tư ở bệnh viện một mình đó."

Vừa nhắc đến Cung Tứ, Cung Ngũ ngồi bật dậy, "Tôi dậy ngay đây."

Hôm qua cô vì chuyện tiền nong nên không đến thăm Cung Tứ, hôm nay phải đi rồi.

Cung Ngũ vội vàng bò dậy, đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài. Quản gia đã cầm ô đứng sẵn ở cửa, đưa cô đến trước xe của Bộ Sinh, mở cửa xe ra: "Mời Ngũ tiểu thư."

Cung Ngũ vào trong xe, dùng tay lau nước mưa trên trán, miệng vẫn còn lầu bầu, "Haizzz, trời mưa đáng ghét quá đi mất!"

Bộ Sinh cầm giấy lau trán cho cô: "Đúng là hơi phiền phức một chút." Anh lại hỏi: "Sáng nay em đã ăn gì chưa?"

Cung Ngũ không ngẩng đầu lên, "Để dành bụng bữa trưa ăn cho nhiều."

Bộ Sinh thở dài: "Tiểu Ngũ, phải ăn sáng đúng giờ."

Cung Ngũ mất kiên nhẫn, "Anh phiền phức quá đi!"

Kết quả, Bộ Sinh vẫn đưa cô đi ăn sáng rồi mới quay lại, đương nhiên lại là bữa sáng dưỡng sinh mà hắn thích ăn.

Cung Tứ nằm trong phòng bệnh, ngón tay vừa được bác sĩ kiểm tra, tuy rất đau nhưng bác sĩ nói hồi phục tốt hơn kỳ vọng, chủ yếu là do ý chí muốn phục hồi của anh.