Yến Minh Châu mặt tái mét, vô thức quay sang nhìn Lạc Cẩm Xuyên, thấy anh ta vẫn như bình thường mới yên tâm, Yến Minh Châu quay ra hét lên với Yến Như Kha: "Cô đừng có nói linh tinh, anh Cẩm Xuyên của cháu kinh tởm cái loại con gái như thế."
Yến Như Kha cười nhạo.
Loại con gái như thế? Thứ phụ nữ hết lần này đến lần khác có thể dễ dàng giành được hảo cảm từ lũ đàn ông thì e rằng, bọn đàn ông cũng chỉ nghĩ đến chuyện lên giường với cô ta.
…
Ở cửa ra máy bay, Giang Lai đưa cho Yến Thanh Ti một cái phong bì thật dày: "Tiểu thư Thanh Ti, đây là của thiếu gia đưa cho cô, coi như đó là thù lao cho tối hôm đó."
Yến Thanh Ti mở ra nhìn qua, trong đó toàn là ngoại tệ màu xanh.
Yến Thanh Ti tự cười nhạo mình, "Coi như lương tâm của hắn vẫn chưa bị chó ăn mất."
"Vậy tôi đi trước, chúc cô thuận buồm xuôi gió."
"Đợi chút đã."
Yến Thanh Ti lấy thỏi son môi ra dặm lại cho đậm sau đó rút một tờ tiền mới tinh từ trong phong bì ra, in một cái dấu son môi đỏ bừng lên đó: "Cầm lấy đưa cho thiếu gia nhà anh, đây là phí phục vụ của anh ta. Nhân tiện, nói luôn cho anh ta biết, tôi cực kì không hài lòng với biểu hiện của anh ta tối hôm đó."
Trong nháy mắt, Giang Lai có cảm giác tờ tiền có dấu son môi này là một quả bom, cầm cũng không được, mà không cầm cũng không xong.
Cuối cùng, Yến Thanh Ti đành nhét tờ tiền đó vào túi của anh ta.
Máy bay cất cánh, Yến Thanh Ti nhìn lại thành phố quen thuộc này một lần cuối cùng.
Cô phải nhớ cho thật kĩ hình dáng của thành phố này, nhớ cho kĩ gương mặt của những con người đó, lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân rằng mối thù của cô còn chưa báo được.
Máy bay đã bay vào tầng mây trên cao, Yến Thanh Ti thôi không nhìn nữa, vô ý liếc thấy một góc phong thư lộ ra ngoài, cô không khỏi cười lạnh. Tất cả mọi người đều cho rằng cô là kẻ thứ ba, dường như cướp hết đàn ông của từng người bọn họ, nhưng nói cho cùng, người đàn ông duy nhất mà cô lên giường thực sự chỉ có Nhạc Thính Phong mà thôi…
Mà người đàn ông đó là do cô trăm phương ngàn kế sắp đặt để có được anh ta.
Yến Thanh Ti nở một nụ cười xinh đẹp nhưng lạnh lẽo tận xương, không sao, nếu như chọc cô điên, sớm muộn gì cũng có ngày cô sẽ quyến rũ cho bằng sạch đám đàn ông của bọn họ.
***
Hai tiếng sau, Giang Lai hai tay đưa tờ một trăm đô cho Nhạc Thính Phong: "Thiếu gia, đây là… thứ mà cô Thanh Ti nhờ tôi đưa lại cho ngài."
Do dự một lát, Giang Lai mới thuật lại nguyên văn những gì Yến Thanh Ti nói cho Nhạc Chính Phong.
Nhạc Thính Phong: "…"
Chính giữa tờ tiền màu xanh in một dấu son môi đỏ thẫm. Đôi môi đó mới không bao lâu trước anh còn hôn lên, rất mềm, rất thơm, rất ngọt. Đôi môi đó có thể khơi lên tất cả khát khao của một người đàn ông.
Nhưng bây giờ, Nhạc Thính Phong thề, nếu như người phụ nữ đó ở trước mặt anh lúc này, anh nhất định sẽ hung hăng nghiền nát đôi môi của cô ra.
***
Ba năm sau.
Sân bay của Lạc Thành, ở cổng T2, người người ào ào đổ ra, chuyến bay từ nước M đến Lạc Thành của hãng hàng không quốc tế cũng vừa đáp xuống sân bay.
Tóc đen xoã tung, nhịp nhàng dao động theo từng bước đi của cô, kính râm to bản che đi phân nửa gương mặt trắng ngần. Dưới cặp kính râm là đôi môi đỏ mọng vô cùng hấp dẫn, đôi giày cao gót tinh tế gõ từng bước trên nền gạch nghe như tiếng trống dội vào lòng. Chiếc áo khoác kia mới được giới thiệu trong tuần lễ thời trang mùa xuân khoác lên người cô còn hơn vài phần so với người mẫu, trong nét quyến rũ lại có vẻ tuấn tú của nam giới, quả thật là "phong tình vạn chủng".
Giữa hàng ngàn hàng vạn người, trông cô chói mắt như thể một viên đá quý giữa cát sỏi, toả ánh sáng rực rỡ, khiến mọi người xung quanh phải ngoái nhìn.
Có người đi ngang qua, không nhịn nổi lôi điện thoại ra chụp trộm.
Có một vài cô gái nhỏ tiếng bàn tán.
"Đó có phải là ngôi sao không? Nhìn qua thật giống kiểu của các ngôi sao lớn."
"Hình như giống giống, chắc mới từ nước ngoài về thì phải?"