Chương 17: Đi khách sạn đi, tôi mời! (1)
Chị Mạch: "Em… em biết rồi thì tốt. Thực ra, kết quả như thế nào hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của bản thân em, chưa chắc sự thật đã là kết quả xấu nhất."
Yến Thanh Ti: "Ừ…"
Yến Thanh Ti đến nơi mà chị Mạch bảo với cô, đây chính là Hội quán xa hoa cao cấp nhất Lạc Thành: Bích Lan Đình. Cái tên lấy rất phong nhã, nhưng bên trong thì thanh, sắc, khuyển, mã đủ cả.
Đặt chân đến nơi này, trong đầu Yến Thanh Ti chỉ hiện lên hai chữ: đốt tiền.
Những người đến đây đều là những kẻ nhiều tiền quá không biết tiêu gì nên mới chọn nơi này để đốt tiền.
Một nhân viên phục vụ xinh xắn dẫn Yến Thanh Ti đến một căn phòng riêng. Vừa mở cửa, Yến Thanh Ti liền nghe thấy câu: "Em là đám mây đẹp nhất nơi chân trời, khiến cho anh phải dùng mọi cách để giữ em lại…"
Khoé miệng cô giật giật.
Người chế tác nhìn thấy cô liền gọi: "Cuối cùng thì Yến tiểu thư cũng đến rồi, hôm nay cô đến muộn, phải phạt mới được…"
Yến Thanh Ti cười ha hả, uống rượu là chuyện không thể tránh khỏi, thay vì cứ kì kèo từ chối chi bằng sảng khoái uống cho rồi.
Một hơi uống hết sạch ba chén rượu trắng, Yến Thanh Ti mới lần lượt chào hỏi đạo diễn và diễn viên chính.
Cô nhìn thấy nữ diễn viên đóng vai chính của phim này - Hồ Mẫn đang ngả vào lòng của gã đàn ông. Gã đó là một trong những bên tham gia đầu tư cho bộ phim, bàn tay của hắn ta đã sờ soạng vào trong váy của Hồ Mẫn, trông cô ấy rõ ràng đang rất căm tức nhưng vẫn phải kiên nhẫn chịu đựng, vẫn cứ phải cười, vẫn cứ phải mềm mại đối đáp với những kẻ đó.
Đạo diễn đang nói chuyện với diễn viên đóng vai nam chính - Tống Thanh Ngạn, cho dù có nhìn thấy đi chăng nữa vẫn cứ coi như là không thấy.
Yến Thanh Ti nhìn cảnh này mà gai mắt, Hồ Mẫn đã như vậy, chẳng lẽ sau này cô cũng sẽ như thế này? Cô không muốn.
Con mắt tí hin của một gã đầu tư khác - Hà tổng cũng đang nhìn Yến Thanh Ti từ trên xuống dưới: "Ô, Yến tiểu thư chân chính đây rồi, cô còn xinh hơn trong ảnh gấp trăm lần, đã mấy năm rồi tôi mới gặp một mỹ nữ có "hương vị" giống như Yến tiểu thư đây."
Yến Thanh Ti mỉm cười: "Hà tổng quá khen rồi, cứ gọi tôi Thanh Ti là được."
Thái độ "hiểu chuyện" của Yến Thanh Ti khiến Hà tổng rất vui vẻ.
Hơn nửa tiếng sau, bị ép uống một bụng toàn rượu và để cho gã đầu tư đó sờ soạng hết mông đến đùi, trong lúc ngà ngà say, Yến Thanh Ti "không cẩn thận" đổ rượu ướt hết cả váy, sau đó mượn cớ vào phòng vệ sinh một chuyến.
Ý tứ của gã đó rất rõ ràng: Yến Thanh Ti, tối nay mày chỉ cần ngủ với lão ta một giấc, vai diễn đó sẽ là của mày. Không biết có phải hôm nay Yến Thanh Ti uống quá nhiều rượu hay sao mà đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình trở nên quái dị.
Mẹ nó chứ, cô không muốn ngủ với cái gã Hà tổng vừa già vừa xấu đó, cô không muốn bán rẻ bản thân mình như thế này. Bởi cô biết, những kiểu giao dịch như vậy, có lần thứ nhất thì có lần thứ hai, lần thứ ba.
Yến Thanh Ti cũng đâu thèm để ý đến bản thân bẩn hay sạch, cái mà cô quan tâm chính là cơ thể này là của mẹ cô cho cô.
Cô nghĩ đến những gì mẹ đã nói lúc lâm chung: "Thanh Ti, con phải sống cho thật tốt, phải sống thật hạnh phúc đấy, biết chưa…?"
Lẽ nào cô cứ phải sống như thế này ư? Vì một, hai vai diễn nho nhỏ mà phải bò lên giường mấy gã đàn ông xấu xí này?
Yến Thanh Ti mở túi xách ra, cầm lấy thỏi son, mở nắp, bên trong có cất giấu gói bột nhỏ màu trắng đục.
Trong nháy mắt Yến Thanh Ti hiện lên vẻ tàn nhẫn âm trầm, nếu như không được thật, cùng lắm thì cô học Tiên nhân khiêu*, trước lúc về nước cô đã nghĩ đến sẽ có chuyện này, nhưng Yến Thanh Ti cô không phải ai… cũng có thể ngủ được.
Điện thoại rung lên, chị Mạch gọi điện đến, Yến Thanh Ti nhấc máy, nói qua với chị Mạch tình huống hiện tại
Một lúc lâu sau, chị Mạch mới nói: "Ở trong nước thì sẽ bị như thế này, không có ai chống lưng, muốn có được vai diễn thì phải cho người ta thấy "thành ý". Bị người khác sờ soạng quấy rối là chuyện không thể tránh khỏi. Thanh Ti… em là người phụ nữ quyết đoán nhất mà chị đã gặp, chị biết em sẽ lựa chọn như thế nào mà.
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Vâng, em biết rồi."
*ám chỉ hành vi lừa đảo