Mọi việc đã đâu vào đấy, Yến Thanh Ti mặc nguyên bộ phục trang đi ra ngoài.
Tiểu Từ phấn khích đi theo sau Yến Thanh Ti, giúp cô nhấc gấu váy dài thượt đằng sau của bộ phục trang lên: "Chị Thanh Ti, chị lợi hại thật đấy, chị thực sự… quá là đẹp rồi, vai diễn này cứ như là dành riêng cho chị vậy."
Yến Thanh Ti cười cười: "Đúng thế, vai diễn này sinh ra là để cho chị, vai diễn... dành cho hồ ly tinh mà."
Trước phòng thay quần áo có một lối rẽ, lúc đi tới đó, Yến Thanh Ti không cẩn thận suýt nữa thì va vào một người.
Người đó rất lịch sự lùi về sau một bước: "Xin lỗi"
Một giọng nói hay, ấm áp và thanh nhã, là một người rất lịch sự, ngay cả khi chưa nhìn thấy mặt cũng có thể chấm cho 80 điểm.
Nhưng khi Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng của người nọ, trong lòng âm thầm cười lạnh, nhìn thấy gương mặt này, cô liền cho 0 điểm ngay lập tức.
Đối phương nhìn thấy Yến Thanh Ti, có hơi chút kinh ngạc: "Là em à? Lâu rồi không gặp nhỉ?"
Yến Thanh Ti nhướn mày: "Là rất lâu rồi chưa gặp, anh rể ạ!"
Yến Thanh Ti quả thật là không ngờ đến sẽ đụng phải Lạc Cẩm Xuyên ở đây.
Lạc Cẩm Xuyên cười khẽ. Nụ cười đó, nếu dùng một từ để miêu tả thì chính là vui mắt vui tai.
Bộ vest may thủ công thẳng thớm, cà vạt hoa văn hình đường vân, gọng kính vàng trên sống mũi, thân hình cao lớn có vẻ hơi gầy, thoạt nhìn đúng là một anh chàng nho nhã tuấn tú.
Nếu nói về Lạc Cẩm Xuyên thì này phải viết hoa in đậm những chữ này, "Phiên phiên công tử mạch thượng như ngọc", hắn ta giống như một ly nước ấm, lúc nào cũng khiến người ta khoan khoái dễ chịu..
Không chỉ có nụ cười ôn hòa, ánh mắt hắn nhìn Yến Thanh Ti cũng rất dịu dàng ấm áp: '"Em về nước lúc nào thế, không về nhà xem thế nào hay sao?"
Yến Thanh Ti đánh giá Lạc Cẩm Xuyên từ trên xuống dưới một lần, "Nhà à? Chậc, nhìn cái vẻ này xem, hai người vẫn chưa chia tay cơ à? Anh đối với bà chị 'tốt' kia của tôi, cũng thật… si tình đấy."
Lạc Cẩm Xuyên cười cười: "Sao nào? Thanh Ti muốn bọn anh chia tay ư?"
Hai chữ Thanh Ti từ trong miệng hắn thoát ra tựa như một sợi dây đen tuyền, quấn quýt quanh những đầu ngón tay, như thể ngàn vạn buồn phiền đang vương vấn.
Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy thật buồn nôn: "So với việc khiến hai người phải chia tay, tôi càng muốn nhìn thấy cảnh sau khi hai người kết hôn, Yến Minh Châu phát hiện ra rằng chồng của mình vốn dĩ chẳng có tí tình cảm nào dành cho cô ta… và rồi... thế là cô ta phát điên."
Lạc Cẩm Xuyên là loại người gì? Suốt ngày chưng ra cái bản mặt vô hại, đối với ai cũng ôn hoà ấp áp, thực chất thì… Hừ, Yến Minh Châu là cái thá gì? Nhiều lắm thì chỉ là món đồ mà hắn ta chơi đã chán ngấy rồi mà thôi.
Chỉ có mình Yến Minh Châu khăng khăng một mực coi hắn ta như bảo bối, ha ha, cái bảo bối này cũng thật là "tốt" .
Ngón áp út của Lạc Cẩm Xuyên vẫn đeo nhẫn đính hôn của hắn ta và Yến Minh Châu, hắn đẩy kính: "Nhắc đến mới nhớ, chị của em cũng rất nhớ em đấy. Tối nay chúng ta cùng đi ăn tối, hai chị em em trò chuyện tâm sự với nhau, thế được không?"
Yến Thanh Ti: "Uy hiếp tôi cơ đấy?"
Lạc Cẩm Xuyên cười mỉm, từ đầu đến giờ nụ cười vẫn rất ôn hoà: "Sao có thể thế được." Hắn ta nói với Tiểu Từ: "Tôi có mấy câu muốn nói riêng với Thanh Ti, cậu có thể tránh mặt một lát được không ?"
Tiểu Từ quay sang nhìn Yến Thanh Ti, thấy cô phất tay, cậu mới nhanh chóng rời đi.
Tiểu Từ đi xa rồi, Lạc Cẩm Xuyên chậm rãi tiến lên trước hai bước, dựa sát vào Yến Thanh Ti, hỏi cô: "Thiếu tiền không?"
Hai người đứng rất sát nhau, khi Lạc Cẩm Xuyên nói chuyện, hắn ta cúi đầu, hơi thở của hắn phả lên trán của Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti chậm rãi, nhàn nhã nói: "Thiếu, lúc nào chả thiếu. Sao? Muốn "ăn" tôi à?"
"Đúng thế, từ ba năm trước anh đã muốn "ăn" em rồi, em không biết à?" Lạc Cẩm Xuyên nhếch mép, nụ cười mỉm nhạt nhẽo ôn hoà kia đột nhiên trở nên đầy xấu xa, quỷ dị.
*Ở đây tác giả chơi chữ, Thanh Ti ngoài nghĩa sợi tơ màu xanh còn có nghĩa là mái tóc đen của một người phụ nữ.