Nghĩ như thế, Yến Thanh Ti cảm thấy tất cả những khó khăn gian khổ đều không còn khó khăn gian khổ nữa, tất cả những nguy hiểm cũng không còn nguy hiểm nữa.
Bàn tay của Nhạc Thính Phong dịch dịch từng tí một, cuối cùng bị Yến Thanh Ti cắn cho một cái, trên gương mặt anh hiện lên một nụ cười thật tươi.
…
Buổi trưa, Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Yến Thanh Ti ngồi vào trong xe, tò mò hỏi: "Không gọi bác gái đi cùng à?'
"Đương nhiên là không được rồi, bữa cơm này một lão thái thái như mẹ anh không thích hợp đâu, khẩu vị của nó nặng lắm, không hợp với bà đâu."
Nhạc Thính Phong đưa tay ra thắt dây an toàn cho Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nghe thấy liền hỏi: "Anh muốn làm gì thế?"
Anh giơ tay véo mũi Yến Thanh Ti: "Đến rồi thì em sẽ biết thôi."
Đến nơi rồi, Yến Thanh Ti không ngờ đúng là ăn cơm thật, nhưng nơi này lại là hội sở lần trước Du Dực hẹn cô đến.