Thi Tề cúi đầu thật thấp: "Nô tài tuân chỉ."
Như vậy cũng tốt, hoàng thượng tuy nói sẽ không miễn xá Vô Ưu công chúa, nhưng Vô Ưu công chúa lại có thể sống tốt hơn một chút ở Nhân Lãnh Cung. Bây giờ, có lẽ Vô Ưu công chúa cũng đã quen với cuộc sống ở Nhân Lãnh Cung, đương nhiên sẽ không có quá nhiều khát vọng với tự do nữa, chủ tử miễn xá hay không miễn xá thực ra đã không còn quan trọng. Có thể sống tại Nhân Lãnh Cung không lo ăn mặc, cũng là kết cục tốt nhất cho nàng.
***
Phủ Hoài vương.
Hoài vương vừa vào phủ, đã có Bùi thái y sớm đứng trong phủ đợi, bước lên bắt mạch cho hắn.
"Bùi thái y, tình hình vương gia nhà ta thế nào?" Tiểu Lý Tử lo lắng hỏi, mỗi năm sau khi vương gia tiến cung trở về đều sẽ bệnh nặng một trận, cho nên ngày này mỗi năm, đều truyền thái y đến Hoài vương phủ đợi lệnh từ sớm.
Bùi thái y nhìn Hoài vương nằm trên giường bệnh, vì chịu gió lạnh mà nửa mê nửa tình, nhắm mắt nghiêm túc bắt mạch, thu tay về : "Ti chức sẽ khai thêm vài đơn thuốc cho vương gia, để vương gia uống, không được để người chịu gió lạnh nữa."
"Nô tài hiểu, nhưng mà..." Sắc măt Tiểu Lý Tử bắt đầu lo lắng, vương gia mỗi năm gặp nương nương một lần, đừng nói bên ngoài đất trời đầy tuyết, cho dù là long trời lở đất, vương gia cũng sẽ liều mạng vào cung gặp nương nương.
Sau khi Bùi thái y viết đơn thuốc, nhìn Hoài vương bệnh tật liên miên không dứt, âm thầm thở dài một tiếng. Mỗi năm Hoài vương vào cung trở về thì bệnh tình lại càng nặng thêm. So với việc nói hắn ra ngoài vì chịu gió lạnh mà bệnh tái phát, không bằng nói đây chính là tâm bệnh của Hoài vương, nhưng tâm bệnh này không ai có thể chữa được.
Ông làm thái y trong cung, thực sự là nhìn thấy quá nhiều rồi, tốt số hơn Hoài vương cũng có, mà xấu số hơn Hoài vương lại còn nhiều hơn.
Trên đời này, trừ hoàng đế, ai cũng bị sự bất lực trói buộc và giày vò.
Lúc Hoài vương tỉnh lại, đêm đã khuya lắm rồi. Hắn không đánh thức Tiểu Lý Tử đang canh giữ bên ngoài, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm bức trướng lụa thêu hoa văn trên đầu giường.
Lúc hắn được sinh ra, chín vị hoàng huynh sinh trước hắn đều đã trưởng thành. Mặc dù hắn có cùng dòng máu với các huynh đệ, nhưng kể từ giây phút sinh ra đời, hắn cứ như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết, không thể có sức đánh trả.
Cảnh tượng tranh đấu hoàng quyền lúc ấy, hắn còn quá nhỏ, nhỏ đến mức căn bản còn không có tư cách đi tranh với người ta. Nhưng bọn họ vẫn không tha cho hắn, một lòng muốn diệt trừ hậu hoạn, gài bẫy hắn vào chỗ chết.
Những năm nay, hắn sống đau khổ biết bao nhiêu! Trong lòng hắn hận vô cùng! Nhưng bất kể có hận thù, có đau đớn bao nhiêu thì vẫn không thể thay đổi tình cảnh như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết này của hắn được.
Hắn đã từng nói với bản thân vô số lần, hắn có hy vọng mà phụ hoàng để lại cho hắn, chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ đợi, sẽ có một ngày hắn có thể đón được mẫu phi ra ngoài. Sau đó, hắn có thể sống thật tốt, như vậy mới không phụ sự hy sinh mẫu phi đã vì hắn mà trả, mới không phụ lòng Tiểu Duệ Nhi đã cứu hắn một mạng.
Nhưng mãi đến hôm nay, hắn mới phát hiện thì ra mấy năm nay, hắn vẫn luôn tự lừa dối chính mình mà thôi, hết lần này đến lần khác tự mình lừa mình.
Tất cả sự hi vọng mong đợi mà hắn ỷ lại đều đã tan vỡ hết rồi.
Đối với hắn mà nói, sống và chết, có gì khác nhau cơ chứ?
Hắn cứ nhu nhược, yếu đuối mà bị giày vò thế này mới là phụ lòng Tiểu Duệ Nhi đã cứu hắn một mạng, mới là phụ lòng mẫu phi đang phải sống trong cái mộ của đám người sống mà như chết kia.
Hoài vương chầm chậm chống người ngồi dậy, trong mắt thoáng chốc xẹt qua sự lạnh lùng và hận thù thấu đến tận xương tủy.
"Tiểu Lý Tử, đưa thuốc của bản vương lại đây."
Tiểu Lý Tử ở bên ngoài trông bếp thuốc đang ngủ gật gù, nghe thấy tiếng kêu to của Hoài vương, lập tức giật mình tỉnh giấc, động tác nhanh nhẹn, bưng bát thuốc tiến vào phòng.
Hoài vương đón lấy bát thuốc, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Tiểu Lý Tử vội vàng đưa một miếng mứt hoa quả lên. Hoài vương liếc mắt nhìn, ho nhẹ mấy tiếng mới lạnh lùng nói: "Sau này không cần chuẩn bị mứt cho bản vương nữa, bản vương không cần dùng tới."
Mứt hoa quả có ngọt hơn nữa cũng không thể làm ấm lại nỗi hận và đau khổ trong lòng hắn.
Tiểu Lý Tử ngẩn ra nhưng cũng chỉ cho rằng tâm trạng của vương gia không tốt lắm, cũng không quá để ý, chỉ cung kính hỏi: "Nhà bếp đang chuẩn bị cơm, vương gia..."
"Không cần đâu, bản vương muốn nghỉ ngơi, bất kì ai cũng không được quấy rầy." Hoài vương cắt ngang câu hỏi của Tiểu Lý Tử, trực tiếp ra lệnh.
"Vâng, vương gia." Lúc này, Tiểu Lý Tử mới cảm nhận được hôm nay dường như vương gia không giống bình thường lắm, nhưng ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ này. Hắn là người do tiên đế ban cho vương gia. Vương gia chính là chủ của hắn, chính là trời của hắn.
Tiểu Lý Tử đóng cửa lui ra ngoài, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hoài vương khó nhọc ngồi dậy, khoác lên người chiếc áo choàng Cố thái phi đích thân may cho hắn, bước tới trước cái giá để đồ. Hắn nhìn chằm chằm bức tượng Phật một lúc lâu, kiên quyết dời nó đi, ở đó có một cái nút xoay, sau khi xoay, trên tường xuất hiện một cái cửa ngầm.
Hoài vương lảo đảo vịn vào tường đi vào trong cửa ngầm. Theo bước chân hắn tiến vào trong, cửa ngầm cũng lập tức đóng lại, khôi phục lại như bình thường.
Trên bức tường trong mật đạo có khảm xuyến mấy chục viên dạ minh châu lớn nhỏ khác nhau nên bên trong không hề tối. Hoài vương dùng khăn gấm cố gắng đè nén tiếng ho đang không ngừng tuôn ra từ cổ họng mình. Dưới ánh sáng trong suốt của những viên dạ minh châu lành lạnh như ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt trắng bệch của hắn vì cố gắng nhịn ho mà đỏ bừng lên.
Đi khoảng bốn năm bước đã không còn đường nữa, nhưng hắn lại chỉ nhắm mắt mò mẫm tìm kiếm những phiên đá trên tường. Sau đó, đẩy một viên đá trong đó ra. Cửa đá mở, trước mắt rộng mở sáng rõ, là một căn mật thất. Trong mật thất, chất đống mười cái rương lớn, một cái rương nhỏ.
Hoài vương bước lên phía trước, mở từng cái rương ra. Trong chớp mắt, ánh sáng vàng bạc lóa mắt hiện lên, kết hợp với ánh sáng của dạ minh châu, khiến người ta phải nín thở.
Trong mười cái rương lớn, tám rương vàng, hai rương bạc, chỉ cần một cái rương bạc trong đây thôi cũng đã đủ khiến cho một người bình thường ăn sung mặc sướng cả đời rồi.
Nhìn chỗ vàng bạc này, Hoài vương cầm khăn gấm che miệng, ánh mắt lại lạnh lùng như băng.
Thân là hoàng đế lại bất lực vô năng, trơ mắt nhìn từng đứa con trai của mình chết thảm vì hoàng quyền. Phụ hoàng, người rõ ràng biết rằng thứ nhi thần muốn không phải là những thứ này, nhưng đến tận khi chết, những việc người làm được cho ta cũng chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi.
Tự cổ chí kim, có tiền là có thể sai khiến được quỷ thần.
Vậy thì, nhi thần sẽ dùng một đời không ưu lo mà người để lại cho nhi thần này để giành lấy một cơ hội, thay đổi tình cảnh cá nằm trên thớt chỉ có thể bất lực chờ chết này!
Gắng sức kìm nén từng cơn ho, Hoài vương bước đến trước chiếc rương nhỏ, chầm chậm mở ra.
Trong cái rương nhỏ, chỉ có một tấm thẻ bài đen bóng nhìn không ra chất liệu và một tấm kim bài to bằng lòng bàn tay. Trên kim bài không có long vân, không có hình vẽ, chỉ có hai chữ "đại xá".
Cánh tay thon dài trắng bệch chầm chậm cầm chiếc kim bài kia lên, trước mắt Hoài vương lại hiện ra người mới gặp sáng nay ở Nhân Lãnh Cung, khóe môi lạnh lùng nhếch lên. Hắn ngược lại muốn xem xem Nguyên Vô Ưu rốt cuộc có tài đức gì mà muốn tấm kim bài này trong tay hắn cơ chứ?
***
Nhân Lãnh Cung, Thái Hồi Điện.
Ngọc Châu, Ngọc Thúy kinh ngạc nhìn Tiểu Hoa Tử đang bưng một hộp đồ ăn tiến vào, không tự chủ được nhìn về phía công chúa nhà nàng. Dù cho giây phút này trong lòng bọn họ đang rất ngạc nhiên vui mừng nhưng cũng không bộc lộ rõ ràng ra bên ngoài.
Nguyên Vô Ưu nhìn hộp cơm trong tay Tiểu Hoa Tử, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Tiểu Hoa Tử ho nhẹ một cái, cố gắng trấn tĩnh, nhưng sự vui vẻ trong mắt vẫn lộ ra bên ngoài: "Công chúa, đây là đồ Ngụy công công sai nô tài mang đến. Sau này, tất cả ăn mặc của người đều do Nội Vụ Cung sắp xếp." Cũng chính là nói công chúa mặc dù ở trong Nhân Lãnh Cung nhưng lại không chịu sự quản chế của tổng quản Nhân Lãnh Cung. Ở trong Nhân Lãnh Cung này, ai cũng không được gây khó dễ cho công chúa, bắt nạt công chúa.