Về phần bà, tại sao bà lại chọn cố gắng giúp đỡ Tam vương gia làm phản, việc này đến nay mà nói đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là Cố thái phi thiếu chút may mắn, vì vậy bà đã thua!
Nguyên Vô Ưu nghĩ như vậy, cũng không chút giấu diếm mà thể hiện suy nghĩ của nàng, việc này cũng đã thành công chọc giận Cố thái phi, bà giận đến mức đưa ngón tay run run chỉ: "Ngươi... được... được lắm... Quả nhiên không hổ danh là con gái của Nguyên Hạo Thiên và Lưu Thị Oánh Hoa, trong xương cốt dường như đều có sự máu lạnh vô tình như phụ thân ngươi vậy."
Nguyên Vô Ưu im lặng nhìn bà, chậm rãi nói: "Nếu như nương nương cũng cho rằng, Vô Ưu máu lạnh vô tình như phụ hoàng, vậy thì, tại sao người không nghĩ rằng, Vô Ưu và người đó tuy là cha con với nhau, nhưng cũng là kẻ thù giết mẹ, tình cha con sớm đã cắt đứt từ lúc mẫu hậu bị ban rượu độc rồi. Nếu đã không có tình nghĩa cha con, vậy thì còn lại gì chứ?"
Cố thái phi ngây ra như phỗng, chỉ có thể ngây ngốc như vậy mà nhìn nàng.
Tiếng gõ mõ chợt dừng, Vô Ưu đương nhiên cũng trả chùy và mõ lần lượt vào tay Cố thái phi, khẽ nghiêng người, giống như thì thầm vào tai mà nói: "Hay nói cách khác, Thập vương thúc dùng thứ mà người dùng không được đổi cho Vô Ưu một cuộc đời mới, với thân phận này của Vô Ưu đã đủ để hắn làm một cuộc giao dịch rồi. Huống chi... ân tái tạo cuộc đời mới, ta sẽ toàn tâm toàn ý báo đáp, Vô Ưu giúp hắn đấu với trời, không nói kết cục sẽ như thế nào, nhưng chẳng phải quá trình đó đã rất đặc sắc, không còn gì để tiếc nuối sao?"
Sau khi nói xong, nàng tao nhã đứng dậy, lại lễ phép khẽ quỳ gối với Cố thái phi: "Hôm nay học đàn đến đây thôi, Vô Ưu quay về trước." Nói xong, liền quay người bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Cố thái phi đột nhiên thấy một luồng khí lạnh lẽo xộc thẳng lên óc. Tuổi còn nhỏ như vậy, lại có thể nói ra toan tính và máu lạnh một cách nhẹ nhàng như thế, Nguyên Hạo Thiên và Lưu Thị Oánh Hoa rốt cuộc đã sinh ra một đứa con gái quái vật gì thế này? Khiến người khác sợ hãi như thế?
Nguyên Vô Ưu bước ra khỏi Quy Phật Điện, nhẹ nhàng gật đầu với Lan ma ma đang đứng canh ở ngoài cửa cảnh giác nhìn nàng.
Ngọc Châu nhìn thấy nàng ra ngoài, vội vàng bước lên khoác áo choàng cho nàng.
Lan ma ma nhìn bóng dáng hai chủ tớ cùng nhau rời đi, vội vàng bước vào trong điện, đỡ Cố thái phi đang ngồi dưới đất dậy, lo lắng nói: "Tiểu thư, Vô Ưu công chúa này... rất không bình thường, người vẫn nên thận trọng suy nghĩ một chút."
Cố thái phi nắm chặt tay của Lan ma ma, giọng nói khàn khàn: "Không, ngược lại ta càng quyết tâm hơn nữa." Chỉ có máu lạnh hơn cả vô tình, mới có thể thật sự giúp được Hàm Nhi. Người mà bà muốn giúp không phải là con gái của Nguyên Hạo Thiên, mà là kẻ địch của Nguyên Hạo Thiên.
"Nhưng mà..."
Cố thái phi khoát tay, ngăn lại lời khuyên của Lan ma ma, đôi môi không chút huyết sắc lộ ra nụ cười lạnh lẽo: "Lát nữa ta viết thư, ngươi gửi cho Hàm Nhi, nó sẽ biết nên làm thế nào."
Lan ma ma biết mình có nói nữa cũng vô dụng, chỉ đành thở dài một tiếng, cung kính nói: "Vâng, tiểu thư."
***
Cũng trong lúc này, Quỳnh Ngọc Cung không hề yên tĩnh, sóng ngầm cuồn cuộn.
Nhị hoàng tử Nguyên Hạ Sinh vội vàng bước vào trong điện, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Ngọc phi thấy hắn gấp gáp lo lắng như vậy, trong lòng khẽ nảy lên, liếc Cát công công bên cạnh một cái, Cát công công gật đầu, phất phất tay, đuổi các thái giám cung nhân đang đứng hầu trong điện ra ngoài, bản thân cũng lui ra ngoài điện, tự tay đóng cửa điện lại.
"Hạ Nhi, sao vậy?"
Nguyên Hạ Sinh quỳ bịch xuống đất, vừa đau lòng vừa hoảng loạn nói: "Mẫu phi..."
Ngọc phi nằm dựa trên phản thơm hoa lệ, kinh ngạc ngồi dậy: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nhị hoàng tử nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt, đau khổ cắn răng nói: "Đại hoàng tỷ, tỷ ấy... chết rồi."
Đôi mắt đẹp của Ngọc phi trừng hắn, ngón tay nhỏ nhắn không dám tin chỉ vào Nhị hoàng tử đang quỳ dưới đất: "Ngươi... ngươi... ngươi lặp lại lần nữa..."
Nhị hoàng tử quỳ rạp xuống đất, nức nở nói: "Hài nhi xin mẫu phi thứ tội, là hài nhi vô dụng, không thể bảo vệ Đại hoàng tỷ."
Lúc đó, hắn thật sự là quá lo lắng, mới quyết định hạ thủ độc ác trong tình thế cấp bách chưa kịp suy nghĩ chu toàn. Bây giờ nhớ lại, hắn mới phát hiện quyết định này của bản thân thực là không thỏa đáng.
Mặt mũi Ngọc Phi tái nhợt, thân thể không khống chế được mà run lẩy bẩy, hai bàn tay gắt gao nắm chặt thành quyền, từng câu từng chữ như nghiến răng, nghiến lợi mà nói: "Tại... tại sao? Hôm nay, con không giải thích rõ ràng cho mẫu phi, mẫu phi sẽ không tha cho con, nó... nó dù sao cũng là tỷ tỷ cùng một mẹ sinh ra với con đó."
Nhị hoàng tử khóc vô cùng đau khổ: "Hài nhi biết sai." Làm sao mà hắn lại không biết đó là tỷ tỷ cùng một mẹ sinh ra với hắn, nhưng cũng chính vì cùng một mẹ sinh ra, vinh cùng vinh, thiệt cùng thiệt, hắn mới sợ. Bây giờ, hắn hối hận rồi, cũng sợ rồi.
Ngọc phi đau lòng chỉ vào hắn, lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn biết Đại hoàng tỷ rốt cuộc đã phạm phải lỗi không thể tha thứ gì mà con... con lại nhẫn tâm không chừa cho con bé một đường sống?"
Nguyên Hạ Sinh khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa: "Đại hoàng tỷ...có thai hoang."
"Con ... con nói cái gì?" Ngọc phi cả người mềm nhũn ngã ngồi trên sập, kiệt sức chỉ đứa con trai đang quỳ dưới chân nàng.
"Vô cùng chính xác, mẫu phi, hài nhi không dám giấu diếm bất cứ điều gì."
Ngọc phi nhắm mắt lại, hơi thở gấp gáp, thật lâu sau, bà mới bình tĩnh lại, mở mắt ra một lần nữa, sắc mặt hung ác, tàn độc: "Là ai?" Bà ta muốn lột da hắn.
Thấy bà khôi phục bình tĩnh, Nhị hoàng tử lúc này mới dập đầu một cái thật mạnh, khó khăn nói: "Chuyện này hài nhi không cách nào xử lý được, vẫn mong mẫu phi xử lý, điều hài nhi lo lắng bây giờ là làm thế nào sắp xếp thỏa đáng thi thể của Đại hoàng tỷ." Dù sao Đại hoàng tỷ vẫn phải để cho các ma ma trong cung khám nghiệm thi thể, nếu như không xử lý thỏa đáng, chuyện này sẽ gây ra náo loạn.
Bốp! Tiếng tát thanh thúy vang lên trong đại điện tĩnh mịch, mặt của Nhị hoàng tử bị đánh, lệch sang một bên.
Bốp! Lại một cái tát nữa, Ngọc phi tát vào phía mặt còn lại của Nhị hoàng tử.
Trái phải hai cái tát, Ngọc phi dường như không hề lưu tình, gương mặt trắng bóc của Nhị hoàng tử in rõ hai dấu tay sưng đỏ.
Ngọc phi nghiến răng, nghiến lợi nói: "Có biết vì sao mẫu phi đánh con không?"
Nhị hoàng tử xoa xoa mặt, gật đầu tỉnh ngộ: "Hài nhi biết sai."
"Sai ở đâu?"
"Hài nhi không nên vì nhất thời kích động mà hại chết hoàng tỷ." Hắn thật sự hối hận rồi, lúc đó đầu óc dường như bị điên vậy, chỉ muốn giết chết Đại hoàng tỷ mất thể diện này, bây giờ nhớ lại, trong lòng hắn thật sự hối hận.
"Sai."
Bốp! Bốp! Lại hai cái tát nữa, Ngọc phi đánh rất mạnh.
Nhị hoàng tử ngẩng gương mặt sưng đỏ như không thể tin được, hoảng hốt nhìn Ngọc phi: "Mẫu... mẫu phi."
"Mẫu phi rất đau lòng, Hạ Nhi, ngươi thực khiến mẫu phi thất vọng. Chuyện này hoàn toàn có cách giải quyết tốt hơn, vừa có thể giữ lại đại tỷ ngươi, vừa có thể trừ được một mối họa, nhưng ngươi xuống tay như vậy, không chỉ không thể hoàn toàn loại bỏ mối họa về sau mà còn để lại một mối họa ngầm. Ở trong cung này, chỉ có độc ác, là chưa đủ. Quan trọng nhất là ngươi làm gì đều phải dùng cách mà có thể giải quyết tốt hậu quả, chứ không phải tàn nhẫn hạ thủ trước, rồi lại đợi chờ mẫu phi giúp ngươi giải quyết hậu họa."
Hoàng cung này là nơi như thế nào? Là nơi người ăn thịt người.
Hôm nay, nhìn bà như có uy phong, nhưng nào có ai biết nửa cuộc đời này của bà đã trải qua như thế nào.
Trước lúc hoàng thượng lên làm hoàng đế, cần phải nhờ vả vào sự phò tá của cả tộc Lưu Thị, Khánh vương phi Lưu Thị này chèn ép những thị thiếp như bọn họ đến mức họ không có cơ hội để thở.