Không cần nhìn tôi cũng biết thịt khô và xương sọ người khác nhau vô cùng.
Bảo vệ là những người cũng không phải dạng vừa, họ nhanh nhẹn khóa người đàn ông Tứ Xuyên xuống mặt đất, gã sốt ruột văng ra mấy câu chửi bằng giọng Tứ Xuyên, đừng nói tới mấy nhân viên bảo vệ này là người Đông Bắc gốc nên nghe không hiểu, đến tôi là người Hà Bắc cũng nghe cái hiểu cái không.
Thấy gã đàn ông bị còng tay rồi bị mang ra phía sau, những hành khách trong toa rối loạn cả lên! Chuyện này không biết thì không sao, biết rồi trong lòng ai chẳng cảm thấy hoảng sợ? Đặc biệt là hai người ngồi cùng ghế với gã đàn ông đó càng thấy kinh hoàng, họ làm ầm lên, đòi nhân viên đổi chỗ.
Nhân viên tàu cũng lười để ý đến họ, ai sẽ đồng ý đổi tới ngồi chỗ này chứ? Thời gian này có chỗ ngồi trên xe lửa là tốt lắm rồi, còn muốn cái gì nữa?
Về sau tôi nghe mấy hành khách cùng toa thích hóng chuyện trở về nói mới biết, thì ra gã Tứ Xuyên kia là kẻ chuyên mua đi bán lại thi thể cho người ta làm lễ kết duyên âm. Một khách hàng của gã có con trai mới chết, cảm thấy con trai một mình ở dưới kia quá cô đơn nên muốn tìm cho cậu ta một cô gái để kết duyên âm, tìm cũng đã lâu rồi nhưng không có mối thích hợp. Sau đó họ nhờ người tìm được gã đàn ông Tứ Xuyên này, nghe nói gã có thể tìm được thi thể nữ để kết duyên âm nên cho gã hai nghìn đồng đặt cọc, chờ sau khi xong chuyện sẽ trả thêm năm nghìn nữa! Nhưng không ngờ "Thi thể tân nương" vừa mới lên tàu đã bị đồng chí bảo vệ tịch thu mất!
Sau chuyện này, tôi còn nghĩ thầm, nếu gia đình nhà kia biết gã Tứ Xuyên này ngàn dặm xa xôi cõng một bà lão 80 tuổi về làm con dâu nhà mình, thì có tức đến hộc máu không nhỉ?
Nhà chú họ tôi ở một thôn gọi là Cổ Gia Đồn, đương nhiên không phải tất cả mọi người ở đó đều mang họ Cổ, chỉ là bởi người đến đây khai hoang đầu tiên là một gia đình họ Cổ người Sơn Đông, về sau họ ở đây khai hoang lập ấp sinh sống nên mới gọi tên như vậy.
Diện tích Cổ Gia Đồn không lớn, tính cả thôn chỉ có gần một trăm nhân khẩu, nhà chú họ tôi ở đầu Đông, trong nhà có ba mẫu ruộng, sức khỏe của thím họ không tốt nên luôn ở nhà nghỉ ngơi, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài đều do một tay chú lo liệu hết.
Ngoài dựa vào trồng trọt để mưu sinh, chú họ tôi còn là thầy âm dương nổi danh nhất trong vùng. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn đủ lo ăn mặc, cho nên có thêm cái miệng ăn là tôi cũng không quá khó khăn.
Thím họ là người phụ nữ vùng Đông Bắc nhiệt tình, lúc còn nhỏ tôi đã gặp thím ấy một lần khi thím lên Bắc Kinh khám bệnh, trong trí nhớ của tôi thì thím là một người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng sau nhiều năm bệnh tật, đôi mắt sáng năm ấy đã trở nên đục ngầu, khuôn mặt xinh đẹp khi xưa cũng sưng phù vì tác dụng của thuốc, thứ duy nhất không thay đổi chính là tính cách niềm nở với tất cả mọi người của thím.
Vừa thấy tôi, thím đã kéo tay tôi rồi nói: "Nhanh vào đây để thím nhìn xem Tiến Bảo của chúng ta mấy năm nay có thay đổi gì không nào?"
Vành mắt tôi hơi ửng đỏ khi nhìn gương mặt không còn nét xinh đẹp khi xưa, nhưng thím họ lại vui vẻ nói: "Cậu nhóc ngốc, có phải thấy thím đã già rồi, không còn dễ nhìn như trước kia phải không?"
Tôi lắc đầu thật mạnh: "Không ạ, thím vẫn xinh đẹp chẳng khác gì hồi trước!"
Thím họ nghe tôi nói thế thì cốc đầu tôi. "Miệng lưỡi dẻo quẹo, thím mà giống hệt trước kia chẳng phải thành lão yêu tinh rồi à?"
Tôi xoa đầu, nói: "Thì thím chính là yêu tinh mà!"
Thím họ cười kéo tôi ngồi vào bàn ăn. Tôi nhìn các món trên bàn. Ôi! toàn bộ đồ ăn đều là món tôi ưa thích, có thịt luộc ngâm dưa chua, bún thịt hầm, còn có món bánh nhân đậu mà tôi thích nhất! Thế là tôi bắt đầu nhét đầy mồm thức ăn.
Chú họ nhìn tướng ăn của tôi thì thích lắm, chú không ngừng nói: "Tiến Bảo, cứ ăn nhiệt tình vào nhé! Đến nhà chú thì không sợ hết thịt!"
Tôi vừa ăn vừa lúng búng trả lời: "Chú yên tâm, cháu chắc chắn sẽ ăn nhiệt tình!"
Có lẽ vì chú và thím không có con cái nên họ rất thích tôi. Sức khỏe của thím họ không tốt, không thể mang thai, về sau hai người họ nhận nuôi một bé trai nhưng lên ba tuổi thì chết yểu, chú họ tự tính cho mình một quẻ, từ đó chú không nhận nuôi thêm đứa trẻ nào nữa.
Sau này, trong một lần uống say mới nghe chú nói: "Số chú đã định cả đời này không con, cho dù có cố cãi mệnh, kết quả cũng chỉ là công dã tràng. Thôi đành vậy, chỉ cần sức khỏe của Lan Tử tốt lên, thì dù chỉ có hai người bọn chú sống với nhau cũng không sao."
Hôm tôi tới đúng vào ngày rét đậm, các nhà ở vùng nông thôn Đông Bắc lúc này đang trong thời gian nghỉ đông, ba mẫu ruộng của chú tôi cũng đủ ăn cho cả nhà, trong nhà có con lợn đen chưa đủ tuổi nên không thể giết, bình thường muốn ăn thịt, tôi phải đi cùng chú lên rừng săn thú.
Lúc còn trẻ, mùa đông hằng năm chú họ tôi vẫn thường săn được mấy con hoẵng. Bây giờ, quốc gia tuyên truyền hoẵng cũng là động vật cần được bảo vệ của quốc gia, nên không thể vào núi bẫy bắt nữa. Chú đành phải đi kiếm gà rừng thỏ rừng hay những thứ khác về cho thím bồi bổ.
Sáng sớm hôm nay, chú họ muốn đưa tôi theo vào rừng, lúc tới đây tôi chỉ mặc một cái quần lông, thím họ sợ tôi bị lạnh nên đã làm thêm cho tôi một cái quần bông mới, theo lời thím nói chính là: "Ở Đông Bắc mà không có quần bông thì không qua được mùa đông!" Thế nên sáng nay tôi mặc cái quần bông ấm áp do thím mới khâu cho rồi cùng chú đi lên núi.
Vừa lên trên núi, tôi bị hình ảnh tuyết trắng mênh mông trước mắt làm cho kinh ngạc, rừng tùng dày đặc bị phủ tuyết, bước chân của tôi đạp lên tuyết phải lún đến bắp đùi. Cũng may chú họ đã làm cho tôi một đôi ủng đi tuyết thô sơ nên tôi mới có thể dễ dàng di chuyển.
Chú họ nói cho tôi biết, mặc dù bây giờ tuyết đọng rất dày, nhưng nếu tuyết không tan thì bất kỳ loại động vật nào đi trên tuyết đều sẽ lưu lại dấu vết. Có điều hiện giờ chú tôi không dùng súng săn bắn nữa nên chỉ có thể đặt một ít bẫy đơn giản, đến ngày hôm sau, nếu bẫy được con thú lớn, thường thì chú sẽ thả phóng sinh.
Hôm nay, tôi và chú họ phải tới ba chỗ để kiểm tra, chú ấy nhớ rõ từng nơi mà mình đặt bẫy, ngày nào cũng đi xem thử, chẳng giống như mấy người khác trong thôn, cứ gài bẫy linh tinh rồi sau đó cũng quên mất là ở đâu, rất nhiều động vật lớn sập những loại bẫy này rồi cứ thế chết đói!
Hai chúng tôi đi khoảng hơn một tiếng trong núi, chợt chú họ bảo tôi cúi xuống, khiến cho cái người to gan tôi đây tưởng là gặp phải gấu hay hổ gì nữa chứ! Kết quả là tôi cúi xuống đợi một lúc lâu, chỉ thấy chú họ tôi xách một con thỏ rừng lông xám đã chết từ một chỗ cách đó không xa về!
Chú đắc ý: "Tiến Bảo, tối nay chúng ta sẽ ăn thịt thỏ rừng kho tàu!"
Tôi nghe xong cũng thấy vui vẻ, không kiềm được mà nuốt nước miếng.
Chú họ buộc con thỏ ra sau lưng, tiếp đó kéo tôi khỏi mặt tuyết: "Đi nào! Tới chỗ đặt bẫy kế tiếp xem chút!"
Vì thế tôi và chú họ lại cố hết sức đi thêm nửa tiếng trên tuyết mới tìm được chỗ gài bẫy khác, tiếc là trong cái bẫy này chẳng có gì cả, chú họ cẩn thận kiểm tra lại một chốc, quả thật không có con vật nào lọt bẫy, lần này chúng tôi đành hậm hực bỏ đi, về phía trước tìm chỗ đặt bẫy thứ ba của chú.