Hai chúng tôi lại đi về phía trước một chút, chú họ thấy tôi có vẻ thất vọng, bèn sờ đầu tôi, nói: "Không sao, chuyện thường thôi, thỉnh thoảng mấy ngày trời cũng không có gì trong bẫy, hôm nay có một con thỏ rừng là tốt lắm rồi."
Lúc đang nói chuyện thì đã tới chỗ đặt bẫy thứ ba, nhưng tôi còn chưa nhìn rõ được trong bẫy có gì hay không thì đã chợt nghe chú nói khẽ, "Tiến Bảo, cháu đợi ở đây đừng động đậy, chú qua xem thử, thứ trong bẫy này hơi kì lạ."
Tôi nghe chú nói thì có hơi sợ, nhưng lại rất tò mò, vì thế nên không nghe lời chú mà dần dần nhích về phía chú đang đi.
Ngay lúc tôi sắp tới sau lưng chú thì chợt thấy chú nửa ngồi nửa bò dưới đất trông rất kì lạ, như thể đang nói chuyện với ai đó, nhưng vì chú đang quay lưng lại nên tôi không thấy rõ được cái gì ở trong bẫy.
Lúc tới gần, chú nghe thấy tiếng của tôi nên quay đầu lại nhìn, vẻ mặt quái lạ vô cùng.
"Chú?"
Ngay lúc tôi vừa gọi chú, đột nhiên một con vật màu đỏ rực luồn qua người chú, nó chạy rất nhanh, tôi còn chưa thấy rõ thì nó đã biến mất trong cánh rừng rồi!
Tôi áy náy nói: "Có phải cháu dọa con mồi chạy mất rồi không ạ?"
Chú họ lắc đầu, "Không đâu, chú để nó chạy đấy!"
"Gì cơ? Sao lại thế ạ?" Tôi khó hiểu hỏi chú.
Chú nhìn tôi rồi cười nói: "Thịt nó không ăn được, có mùi, da còn đáng giá một chút, nhưng chú thấy nó rất đẹp, bẫy chết thì tiếc quá."
Tôi nghe chú nói mà như lạc vào sương mù, sốt ruột nói: "Chú ơi, chú cứ nói với cháu nó là gì đi!"
Chú họ cười với vẻ thần bí, "Hỏa Hồ Ly!"
Vì thế trên đường xuống núi, lòng tôi vẫn giữ mãi sinh mệnh xinh đẹp chợt lóe trước mắt tôi vừa nãy, lúc đó tôi cũng không biết, rằng nhiều năm về sau, tôi còn có thể không hẹn mà gặp lại "nó".
Chú họ không đưa tôi về bằng đường cũ vì phải mất rất nhiều thời gian, chúng tôi đi lên từ phía nam sườn núi, lúc trở về thì đi từ phía bắc sườn núi xuống, bởi vì ở phía bắc sườn núi có một con suối. Mặc dù nhiệt độ trên núi hiện giờ ít nhất cũng phải âm 30 độ C, nhưng con suối này lại không bị đóng băng.
Mỗi lần lên núi, chú họ tôi vẫn thường đến đây lấy một túi nước mang về cho thím nấu thuốc, vì chú ấy tin rằng nước suối ở nơi này rất tinh khiết.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng khi chú ấy vừa đến bên dòng suối lấy nước, tôi đột nhiên cảm giác trong đầu mình ong lên, tiếp đó dạ dày bắt đầu cuộn trào muốn nôn, chỉ chốc lát sau mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống. Chú họ vẫn đang ngồi xổm bên dòng suối lấy nước vào túi da nên không chú ý sự khác thường của tôi ở bên này.
Từng cơn chóng mặt làm tôi phải vịn vào gốc cây thông bên cạnh, cố gắng điều hòa nhịp thở, tiếp đó tôi nhắm mắt lại để cảm nhận khoảng đất trống xung quanh đây, lớp tuyết dày bao phủ hết mọi thứ, cũng che lấp đi dấu vết tội ác!
Cuối cùng ánh mắt tôi khóa chặt vào một lớp tuyết hơi nhô cao hơn so với xung quanh, tôi cố sức hít sâu vào một hơi rồi chậm rãi đi về phía đó.
Chú họ lấy xong nước, quay lại nhìn thấy tôi đang đi đến một hướng khác, chú buộc chặt miệng túi da rồi gọi to tôi: "Tiến Bảo! Cháu làm gì thế?"
Nhưng dường như tôi không nghe thấy tiếng chú gọi, tôi chẳng có chút phản ứng nào, vẫn tiếp tục tập tễnh bước lên phía trước. Cuối cùng chú cũng phát hiện ra tôi có gì đó bất thường! Chú lập tức chạy nhanh về phía tôi, nhưng chân đang đi ủng nên rất khó di chuyển nhanh trong tuyết, đợi đến lúc chú đuổi kịp thì tôi đã đứng sững người trước đống tuyết kia rồi.
Chú họ vừa thở hồng hộc vừa nói: "Tiến Bảo, chú gọi sao cháu không trả lời?"
Tôi quay đầu nhìn chú, sau đó nói một câu không liên quan tới câu hỏi của chú: "Phía dưới này có một người phụ nữ."
Mặt chú họ tôi biến sắc, chú cũng biết chuyện của tôi, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi sử dụng "khả năng đặc biệt", chú vẫn vô cùng sợ hãi.
Một lát sau chú mới yếu ớt hỏi tôi: "Người phụ nữ đó trông như thế nào?"
Tôi nhắm mắt lại cảm nhận người phụ nữ nằm dưới lớp tuyết, sau đó mới từ tốn trả lời: "Người này mặc một cái áo màu vàng trứng, tuổi khoảng ba mươi, trên tay cô ấy đeo một chiếc vòng màu vàng, nhìn chất không giống vàng mà giống đồng hơn!"
Chú họ nghiêm túc nhìn tôi, chú nói: "Có phải màu sắc của nó rất giống màu của đồng tiền 5 xu không?"
Tôi gật đầu, sau đó tôi chậm rãi đặt tay lên mặt tuyết, những hình ảnh khi còn sống của người phụ nữ này bỗng chốc tràn vào đầu tôi như chiếu một bộ phim điện ảnh.
Tôi nhìn thấy rõ khoảnh khắc cô ấy tử vong, cô ấy bị một người đàn ông lấy đá đập chết, chân của người đàn ông này hơi có tật, lúc đi hay bị giật một cái, nhưng sức lực của ông ta rất lớn, người phụ nữ mặc dù đã cố gắng phản kháng nhưng vẫn không chống lại được.
Chú họ nghe thấy tôi nói chân của người đàn ông kia có tật thì thốt ra tên của một người: "La thọt!"
"La thọt là ai ạ?" Tôi hỏi.
Chú không trả lời tôi ngay mà đi đến cạnh gốc cây thông, bẻ mấy cành khô cắm xuống khoản tuyết nhô lên, sau đó nói với tôi, "Đi! Về nhà rồi nói."
Trên đường về, chú kể lại cho tôi nghe sự việc kỳ lạ xảy ra trong thôn năm ngoái. Hóa ra La thọt kia làm nghề nuôi ong, cứ vào xuân và hè hằng năm, gã sẽ từ nơi khác đến đây nuôi ong, đến mùa thu thì kéo thùng ong nuôi xuống phía nam ấm áp, năm nào cũng như vậy.
Bởi vì chân bị tật từ nhỏ, nên mọi người gọi gã là La thọt. Cũng vì chân có tật, nên mãi mà gã vẫn chưa lấy được vợ. Không ngờ vào năm ngoái, gã này đột nhiên đưa một người phụ nữ tầm 30 tuổi về làng, hơn nữa còn rất ưa nhìn, vì thế, mấy tên lưu manh trong thôn đều dòm ngó thèm thuồng!
Đặc biệt có một người tên là Ngô lão tam, người này chuyên làm đồ trang sức. Năm ngoái trong thôn tạm thời sử dụng một loại tiền 5 xu bằng kim loại để làm vòng tay, rất nhiều cô gái không mua nổi vòng tay vàng, nên muốn đánh một vòng bằng đồng để đeo, đa số họ đều tìm Ngô lão tam nhờ làm giúp. Nhưng chuyện này chỉ có thể làm lén lút, vì phá hoại tiền cũng là phạm pháp, nên trước giờ Ngô lão tam không làm cho người ngoài.
Thế nhưng, có một ngày, mọi người phát hiện, nàng dâu xinh đẹp nhà La thọt cũng đeo trên tay chiếc vòng đồng sáng loáng, có người trong thôn đồn bậy đồn bạ: "Nhất định là Ngô lão tam thấy người ta xinh đẹp, nên mới phá lệ làm cho người ngoài vùng như cô ta một cái!"
Lời này truyền đến tai La thọt, vì chuyện này mà gã đánh vợ không ít lần, nhưng vợ gã vẫn phủ nhận có gian tình với Ngô lão tam, về sau việc này cũng không giải quyết được gì.