Chereads / Người tìm xác / Chapter 6 - Tiền truyện (6)

Chapter 6 - Tiền truyện (6)

Cuối cùng, xe dừng lại. Người đàn ông say rượu mở nắp thùng xe phía sau, khi gã phát hiện ra người phụ nữ kia chưa chết cũng không hề vui mừng! Người phụ nữ cầu xin gã đưa mình đi bệnh viện, nhưng gã lại thờ ơ, gã giơ tay túm lấy người phụ nữ không còn chút sức để phản kháng, kéo cô ra khỏi cốp xe, sau đó đẩy mạnh cô vào một cái hố lớn, tiếp đó gã dùng máy ủi đất nhanh chóng đẩy tất cả đất đá xung quanh vào trong hố!

Cái hố nhanh chóng bị gã lấp đầy.

Chờ đến khi tôi lấy lại được tinh thần, chỉ thấy cả ba người trong phòng đều chăm chú nhìn tôi, chú họ cầm lại ví tiền của mợ Anh Tử, dò hỏi tôi: "Thế nào? Có thể tìm mợ cháu trở về được không?"

Tôi nhìn cậu, do dự không biết trả lời thế nào, bởi vì tôi không biết "trở về" là như thế nào, là còn sống trở về, hay chết rồi vẫn phải trở về đây?

Em trai thím thấy tôi như muốn nói rồi lại không, thì hơi sốt ruột: "Tiến Bảo, cậu biết cháu có theo anh rể học phong thủy, nếu cháu có nhìn thấy chuyện gì, cứ nói với cậu, cậu có thể chịu đựng được."

Nghe cách nói chuyện này của cậu, tôi thật sự không dám nói, chỉ lắc đầu: "Cháu có thể nhìn ra chuyện gì chứ? Cậu hỏi chú cháu đi!"

Tối hôm đó chú tôi cũng không xem một quẻ nào cho người em vợ, đến gần giờ đi ngủ, chú tôi len lén hỏi: "Cháu nhìn thấy gì vậy?" Tôi nhìn thím và người em đều ngủ rồi, mới kể cho chú nghe những chuyện mà mình thấy.

Sau khi chú nghe xong thì trầm ngâm một lúc rồi hỏi tôi: "Có thể biết vị trí cụ thể xác của Anh Tử chôn ở đâu không?" Tôi lắc đầu nói, "Quá sức ạ, cháu chỉ biết đó là một chỗ ở công trường, nhưng vị trí cụ thể thì cháu không biết."

Chú tôi nghĩ lại thấy cũng phải, tôi cũng chỉ là đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu có thể biết được những gì? Thế nên chú nói với tôi: "Đúng là cũng hơi khó với cháu, thật ra chú cũng sớm đã nghĩ đến chuyện Anh Tử có lẽ đã chết rồi, nhưng không dám nói suy đoán này cho em rể biết, dù bây giờ cháu đã xác nhận, nhưng vẫn khó nói ra."

"Lúc đó chú ấy không báo cảnh sát ạ?" Tôi không hiểu hỏi.

Chú tôi lắc đầu nói: "Không có, lúc đó họ vừa lên thành phố làm thuê, không biết gì hết, hơn nữa lúc đó chú ấy tưởng Anh Tử chỉ giận mình rồi bỏ đi, nên không báo cảnh sát."

Tôi nghe xong thấy lòng thổn thức một lúc, nếu như lúc đó chú ấy báo cảnh sát có lẽ chuyện sẽ không đến mức như bây giờ.

Một đêm không ngủ, tôi nghĩ lại từng cảnh tượng trong đầu, biết đâu tôi có thể giúp chú ấy một tay để tìm vợ. Chuyện xảy ra lúc họ đang làm thuê ở thành phố, mà một người phụ nữ như mợ Anh Tử đi ra ngoài, có thể đi được bao xa? Cho nên nơi diễn ra vụ án chắc chắn cách nơi họ thuê nhà không xa. Chỉ là bây giờ tìm vị trí chôn xác không dễ, nhưng nếu điều tra thêm trong thời gian đó có công trình xây dựng lớn nào gần đó không, thì cũng không phải việc khó gì.

Mặc dù tôi không dám khẳng định 100%, nhưng đoán chừng ngay sau khi Anh Tử cãi nhau với chồng rồi bỏ đi đã bị hại ngay, tôi nói chuyện này cho chú nghe, mặc dù chú đồng ý với suy nghĩ của tôi, nhưng không dám nói thẳng với em vợ. Chú tôi nói: "Cậu ấy bây giờ chỉ còn một chút sức lực, nếu biết Anh Tử đã chết thật rồi, không biết cậu ấy còn làm ra những chuyện điên rồ gì nữa, không biết cũng tốt, như bây giờ ít ra vẫn có chút hi vọng."

Sáng sớm hôm sau, em trai thím chuẩn bị rời đi, cậu ấy muốn về nhà chuẩn bị chút đồ đạc chuẩn bị lên đường tìm Anh Tử. Chú tôi muốn nói cho chú ấy biết nhưng không biết làm thế nào để mở lời, còn tôi sau một đêm nhớ lại từng chuyện cuối cùng cũng nhớ ra một biển số xe rõ ràng.

Nhiều năm sau, cũng chính biển số xe này, tôi đã tìm ra người đâm chết mợ Anh Tử trong một vụ án khác, đồng thời tìm được nơi mợ Anh Tử bị chôn, chỉ tiếc là lúc đó người em vợ của chú tôi đã qua đời do đau buồn từ lâu rồi.

Cũng qua chuyện này, tôi hiểu rằng tri thức và tầm quan trọng của nó, nếu không dù có tài, tôi cũng không thể phát huy tối đa được, thế nên tháng ba năm đó tôi gọi điện cho bố nói: tôi muốn về đi học.

Mỗi người khi còn đi học, đều từng nghĩ tương lai mình sẽ trở thành người như thế nào. Trước đây vấn đề này với tôi hoàn toàn mơ hồ xa vời, mặc dù bây giờ tôi cũng chưa rõ chính xác tôi sẽ trở thành người như thế nào, nhưng ít nhất hiện tại tôi biết mình sẽ đi hướng nào.

Sau khi về trường học, tôi không giống coi học tập là nhiệm vụ nặng nề như trước nữa, tôi biết mình cần học tập để càng thêm mạnh mẽ, mới có thể khống chế được khả năng đặc biệt này.

Bởi vì sự thay đổi của tôi, khiến các thầy cô giáo và bạn học kinh ngạc. Về sau trong trường lưu truyền một câu chuyện: Trương Tiến Bảo vì không muốn học nên bị bố mẹ đưa đến Hắc Long Giang sâu trong núi Đại Hưng An chăn dê, cuối cùng vì không chịu được cuộc sống khổ cực mà thay đổi quyết tâm trở về trường cố gắng học hành, để thoát khỏi vận mệnh chăn dê.