Mỗi người đều sẽ có những vòng tròn giao tiếp khác nhau, ví dụ như vòng tập thể bạn cùng lớp ở trường học, vòng đồng nghiệp đang làm chung một chỗ, vòng những người cùng sở thích để tiến hành hoạt động yêu thích gì đó…
Bởi vì các loại gặp gỡ và vấn đề về tính cách, vòng giao tiếp của mỗi người có thể không hoàn toàn giống nhau. Từ một góc độ khác mà nói, chính là dựa trên nhận thức của chúng ta về người đó, luôn có những mặt mà chúng ta không biết.
Vòng bạn học của Phong Tiểu Tiểu gần đây đang lưu truyền một tin đồn, chủ yếu điều tra về việc Phong Tiểu Tiểu im hơi lặng tiếng ở chung với một người đàn ông là thật hay giả.
Mà nữ sinh đáng yêu là người duy nhất từng có tiếp xúc ngắn ngủi với nam nhân vật chính, gần đây bị các bạn cùng lớp vô cùng nhiệt tình truy đuổi, nhất thời vô cùng nổi bật.
"Rõ ràng bà mới là nhân vật nữ chính, tại sao cuối cùng mọi người lại chỉ vây lấy tôi?" Nữ sinh đáng yêu bĩu môi bất mãn, "Phong Tiểu Tiểu, bà xem tôi che giấu giúp bà, không lộ ra chút tin tức gì của cái tên gian phu kia, bà có phải nên tỏ một chút thành ý hay không?"
"Bà không lộ ra chủ yếu là bởi vì bà cũng không có tin tức thôi." Phong Tiểu Tiểu bưng ly nước trái cây lên uống, "Nếu không phải bà lanh mồm lanh miệng bịa đặt, thì nói thật bây giờ cũng không nhiều chuyện như vậy."
"Rồi rồi, là tôi sai, nhưng ai bảo bà không nói trước một tiếng đã đột nhiên mang anh chàng kia đến trường học? Hơn nữa, hôm nay khi bọn tôi đi đón bà, lúc xuống lầu anh chàng kia còn đứng ở cửa sổ phòng bà vẫy tay bye bye... Có phải bà cũng nên giải thích một chút rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Nữ sinh đáng yêu nghiến răng, hung tợn hỏi, "Nói, bà lả lơi ong bướm như thế sao xứng đáng với tôi, sao xứng đáng với Tiểu Khương?"
Phong Tiểu Tiểu yên lặng không lời gì để nói, thở dài: "... Tôi thật sự không hiểu, vì sao bà lại muốn gán ghép tôi với Khương Lễ?"
Cho nên mới nói cô và cô bạn này thật sự là không có tiếng nói chung.
Phong Tiểu Tiểu từ nhỏ ăn cơm trăm nhà, nay đây mai đó, tiếp xúc với đủ loại người, kỹ năng cơ bản nhất của ăn nhờ ở đậu chính là để ý sắc mặt người khác. Tuy rằng cô không oán thán hay cảm thấy mình có bao nhiêu đáng thương và bi thảm, nhưng không thể không thừa nhận việc phải rèn giũa kỹ năng này đối với một cô bé thì có chút hơi quá. Tư cách được ngây ngô khờ dại của cô đã sớm bị xóa bỏ từ tám trăm năm trước rồi.
Mà những cô gái bình thường như cô bạn đáng yêu này thì không như thế. Bọn họ được cha mẹ yêu thương chiều chuộng từ bé đến lớn, sinh hoạt cũng chỉ xoay quanh lên lớp, dạo phố, yêu đương, thần tượng minh tinh. Điều buồn phiền nhất chỉ là thành tích không tốt, tiền tiêu vặt không đủ, thất tình, mùa hè phơi nắng bị đen hoặc không cẩn thận bị tăng cân...
Giống như cô bạn đáng yêu này vậy, cảm thấy có người từ lúc lên đại học liền si tình theo đuổi Phong Tiểu Tiểu là chuyện thật sự lãng mạn, nhưng Phong Tiểu Tiểu lại không nghĩ như thế.
Cái gọi là kiên trì, nói dễ nghe là chân thành, nói khó nghe thì chính là bám riết không tha. Nhưng Phong Tiểu Tiểu là loại nữ sinh chỉ có thể dựa vào chính mình độc lập để sống. Chưa nói việc gần đây cô biến thành Nữ Oa đã tạo thành khoảng cách xa thật xa với người thường, cho dù là cô hai mươi tuổi bình thường trước kia thì trong kế hoạch cuộc đời cũng không hề có vị trí cho bạn học Tiểu Khương kia.
Một người bị cô cự tuyệt liền trốn ở ký túc xá khóc lóc đau thương, còn trải qua ba năm cố gắng dựa vào công phu khóc lóc nổi tiếng toàn trường, thành hình tượng nam sinh yếu ớt được vô số thiếu nữ ngây thơ nhiệt tình theo đuổi! Phong Tiểu Tiểu cảm thấy đối phương kỳ thật nên đổi thành họ Mạnh, biệt hiệu là Mạnh Khương Nam...
"Ơ?" Nữ sinh đáng yêu đột nhiên nhỏ giọng kinh hô, "Phong Tiểu Tiểu, có phải tôi nhìn lầm không? Ca sĩ kia là gian phu của bà phải không?"
Tiệc sinh nhật của Khương Lễ mọi người cùng nhau chúc mừng tại quán bar, nhân vật nam chính được đám đông vây quanh thuận tiện an ủi cảm xúc của một thanh niên yếu ớt bị thất tình. Nữ chính thì bị nữ sinh đáng yêu xung phong nhận việc đưa đến một bên nói lời khách sáo một bên kiêm khuyên bảo. Lúc này trên sân khấu của quán bar có một soái ca, hơn nửa đêm còn đeo kính râm hát một bài hát tiếng Anh kinh điển, giọng hát trầm thấp từ tính, Phong Tiểu Tiểu mới đầu chỉ cảm thấy rất dễ nghe, nhưng lại không để ý đến diện mạo của đối phương.
Nghe nữ sinh đáng yêu dùng từ quá không văn nhã, Phong Tiểu Tiểu không vui phê bình: "Một cô gái mở miệng ra là nói gian phu gian phu cái gì, khó nghe chết đi được. Bà không thể dùng từ hình dung nào hay hơn sao?"
Nữ sinh đáng yêu đỏ mặt: "Xin lỗi."
"Ví dụ như bà có thể nói là tình nhân."
"..." Nữ sinh đáng yêu tức giận, vung nắm tay nhỏ lên trước mặt Phong Tiểu Tiểu.
Đùa giỡn cấp tiểu học với cô bạn xong cô liền nhìn hướng lên sân khấu, quả nhiên là Dương Nghiên. Tuy rằng kính râm che mất nửa khuôn mặt, tóc cũng dùng gel tùy ý bới loạn, nhưng nhìn kỹ một chút vẫn nhận ra được.
Phát hiện Phong Tiểu Tiểu đang nhìn mình, tên trên sân khấu đang hát liền đẩy kính râm lên, nháy mắt bắn điện về phía này. Hormone trong không khí liền nhanh chóng tăng lên theo cấp số nhân, dẫn đến một trận thét chói tai, ngay cả cún nhỏ đi ngang cũng không buông tha.
"... Làm màu." Phong Tiểu Tiểu cạn lời, triệt để tuyệt vọng với hình tượng uy mãnh của Nhị Lang Thần.
Cô bạn đáng yêu cũng thét chói tai, hét xong còn hết sức có đạo đức nghề nghiệp mà nhớ rõ gửi tình báo mới nhất cho đồng lõa bên cạnh mình. Vì thế, Tiểu Khương yếu ớt bị vây giữa đám bạn càng thêm tuyệt vọng, khóc thút thít, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Phong Tiểu Tiểu, ánh mắt giống như đang nhìn cô vợ của mình hồng hạnh xuất tường.
Hát xong một bài, Dương Nghiên xuống sân khấu chen về phía Phong Tiểu Tiểu đang đứng cạnh quầy bar, khóe miệng khẽ nhếch, trong giọng nói đè thấp lại lộ ra vài phần kinh ngạc: "Sao cô lại ở chỗ này?"
"Không phải là anh theo dõi tôi sao?" Phong Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc.
Dương Nghiên giật mình, quay đầu nghiêm túc nhìn Phong Tiểu Tiểu trong chốc lát, hình như nhìn ra đối phương không phải đang nói đùa, thở dài lắc đầu: "Rắc rối đều dồn vào một chỗ rồi... Lát nữa không có việc gì các cô vẫn nên đi trước đi. Một đám sinh viên chúc mừng sinh nhật đi chỗ nào không đi, đến quán bar giả vờ làm người lớn cái gì!"
"Giả vờ..." Phong Tiểu Tiểu không lời gì để nói.
Dương Nghiên cười nhạo nhìn ly nước trái cây trong tay Phong Tiểu Tiểu, chỉ: "Chỉ nữ sinh mới uống nước trái cây."
"... Nghe sư phụ nói năng lực hiện tại của tôi không ổn định, đang trong giai đoạn chưa thành hình, cho nên mới không thể sử dụng trôi chảy. Chủ yếu là tôi sợ mình uống nhiều, không cẩn thận lòi đuôi thôi." Phong Tiểu Tiểu xem thường, "Lỡ như dọa chết người ta thì ai chịu trách nhiệm hử?"
Dương Nghiên nghe xong cũng không thể nói gì hơn, Nữ Oa so với thần bình thường quả là có chút phiền toái hơn. Chính anh lúc lộ ra mắt thông thiên tốt xấu gì cũng còn có thể che đậy một chút, người ta thì chơi luôn hợp thể cả người lẫn vật. Khẩu vị này quá nặng, anh quả thật không cách nào tiếp thu nổi.
"Anh rốt cuộc chuốc phải phiền phức gì ở đây vậy?" Phong Tiểu Tiểu chủ động hỏi.
"Sao, muốn giúp hả?" Dương Nghiên ra vẻ cười nhạo, "Không ngờ cô còn tận tâm với bạn bè như vậy đấy."
Phong Tiểu Tiểu than thành tiếng: "Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ nghĩ là nếu rắc rối quá lớn thì tôi có cần tranh thủ về nhà vứt luôn hành lý của anh ra ngoài hay không thôi... Sớm biết gặp sư phụ thì sẽ không có chuyện tốt mà, không biết hiện tại phân rõ giới hạn với anh có còn kịp hay không."
"..."
Rắc rối của Dương Nghiên còn chưa xuất hiện, rắc rối của Phong Tiểu Tiểu đã lấy hết dũng khí, rưng rưng đi tới: "Tiểu Tiểu, tên này... là bạn trai của cậu sao?"