Vào sâu trong sườn núi, chỉ nhìn qua là đã đủ để trong lòng Y Y trở nên lạnh lẽo.
Nước lũ đục ngầu cuồn cuộn đã bao trùm lấy toàn bộ thôn, trong mắt ba người hiện giờ, phía dưới chính là quang cảnh lụt lội, lẫn vào cành lá linh linh, thậm chí còn có vài thứ dường như là phòng ốc và đồ vật hỗn tạp.
Dòng lũ bùn đỏ vàng cuồn cuộn mà cuốn trôi qua chân núi, nhìn qua có vẻ tình trạng này đã xảy ra được một thời gian rồi, có lẽ dân trong thôn đã sớm rời đi, bởi nếu không rời đi thì chỉ có ngồi chờ lũ cuốn trôi.
"Chúng ta đến chậm rồi." Phong Tiểu Tiểu vững vàng quấn cái đuôi lên cổ tượng đất, dướn người ra phía trước dò xét: "Y Y, em biết người dân ở đây thường tị nạn ở nơi nào không?!"
"... Biết." Sắc mặt Y Y không tốt lắm, "Nhưng là ở trên đỉnh núi khác, hai anh chị có thể không qua được, em thì còn có thể biến..."