Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 43 - Chương 42: Phòng khám thú cưng Ái Tâm

Chapter 43 - Chương 42: Phòng khám thú cưng Ái Tâm

Khi đến phòng khám thú cưng mà con rắn nhỏ nhiệt liệt đề cử, Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nhớ ra cái tên phòng khám thú cưng Ái Tâm này vì sao nghe lại quen tai đến vậy.

Lúc trước chủ của chú chó chăn cừu từng gặp ở quảng trường cũng từng nhiệt tình tiến cử phòng khám này, nghe thiên hạ đồn thì hình như phòng khám này có vẻ rất được. Đáng tiếc, Dương Nghiên lúc đó căn bản không đem tiệm thú y nhỏ bé này để vào mắt, tấm danh thiếp đã bị anh ta tiện tay ném đi đâu rồi, Phong Tiểu Tiểu chỉ loáng thoáng liếc qua một cái, ấn tượng dĩ nhiên không sâu.

Khi lễ tân của phòng khám nhìn thấy có nhiều người như vậy bước vào cũng có chút kinh ngạc, dù gì người mang thú nuôi đến khám tuy không ít, nhưng nhiều người như vậy đi cùng một con chó, đặc biệt còn là một con chó cỏ đến khám bệnh, điều này thực sự hiếm thấy. Lẽ nào chuyện con chó cỏ dũng cảm trên quảng trường được đồn đại gần đây thực sự có sức ảnh hưởng lớn như vậy?!

Gạt nghi hoặc qua một bên, lễ tân ngay lập tức nở nụ cười tiếp đón: "Xin hỏi mấy vị đến chăm sóc sắc đẹp, tiêm vắc-xin hay khám bệnh cho thú nuôi?" Mặc dù con chó mấy người này ôm có vẻ đang hấp hối, nên chắc là đến để khám bệnh. Nhưng nhỡ đâu lại là chó nhà người ta đang nghỉ trưa thì sao? Hơn nữa, trình tự bình thường thế nào vẫn bây giờ phải tiến hành như thế đấy, không nói cái khác, đăng ký và thu phí cũng cần phải điền chút thông tin chứ.

"Khám bệnh!" Dương Nghiên không kiên nhẫn nhăn mày nhìn một vòng quanh phòng khám, phát hiện hình như ngoài mấy cô em này ra hình như không có ai khác nữa, do vậy liền mở miệng, "Bác sĩ đâu?!"

Lễ tân vẫn giữ vững nụ cười: "Bác sĩ trực ban của chúng tôi sẽ quay lại ngay, chi bằng tôi đăng ký cho các vị trước?!"

Suốt dọc đường tình trạng của chó cỏ vẫn không hề có chuyển biến tốt, nhưng may mắn là cũng không tiếp tục xấu đi, tâm trạng Dương Nghiên cũng coi như dịu đi không ít. Hơn nữa đến cũng đến rồi, bây giờ đi nơi khác e là càng lãng phí thời gian hơn, cũng không thể đảm bảo phòng khám khác có khả năng chữa trị cho thú cưng của mình hay không. Thế nên mặc dù mất kiên nhẫn, nhưng Dương Nghiên vẫn phải đè nén sự lo lắng mà nhăn mày làm thủ tục đăng ký với lễ tân.

Điền vào bảng thông tin thú cưng và chủ nuôi rồi nộp tiền, vừa làm xong những thứ này, một người đàn ông mặc áo khoác trắng cầm túi đồ có vẻ như mới đi mua đồ về đúng lúc từ cửa bước vào, ngũ quan bình thường, nhìn không ra điểm "đẹp trai" mà con rắn nhỏ nói là ở đâu.

Nhìn thấy phòng khám có nhiều người như vậy, còn có một con chó cỏ đã nằm trên giường bệnh, áo khoác trắng phản ứng rất nhanh: "Thú cưng của mấy vị có vấn đề gì?"

Cuối cùng cũng gặp được bác sĩ, Dương Nghiên quay đầu đi thẳng vào vấn đề: "Trúng độc."

"Ồ, trúng độc à…" Áo khoác trắng vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, tiện tay đi đến sô pha ở bên cạnh chuẩn bị đặt túi đồ xuống, sau đó đột nhiên sững sờ: "Trúng độc?!" Một con chó mà có thể bị trúng độc?

Ngẫm nghĩ một hồi, áo khoác trắng có chút không dám chắc mà nghi ngờ hỏi: "Là ngộ độc thực phẩm ư? Ăn nhầm sô-cô-la à?"

"Độc rắn!" Dương Nghiên mất kiên nhẫn, "Chỗ anh có chữa được không? Không chữa được thì nói luôn để tôi còn nhanh chóng đi tìm nhà khác."

"Rắn…" Áo khoác trắng nghẹn lời, chó cỏ ở thành phố hiện đại trúng độc rắn… Anh ta cho dù đã làm bác sĩ thú ý nhiều năm cũng chưa từng gặp trường hợp này: "… Cá nhân tôi đề nghị mọi người tốt nhất là nên đưa đến bệnh viện chuyên hơn đi, độc rắn ngoại trừ huyết thanh ra thì không có gì có thể chữa được."

Phong Tiểu Tiểu chậc một tiếng: "Anh nghiêm túc đấy hả?!"

"…" Áo khoác trắng cạn lời lần hai, anh ta cũng cảm thấy đề nghị của mình có chút hoang đường, đưa một con chó cỏ đến bệnh viện vốn dĩ đã rất phiền phức, lại còn lấy loại dược phẩm quy cách cao như huyết thanh cho một con chó dùng… Đoán chừng những người này sẽ bị bảo vệ đuổi thẳng ra ngoài.

Con rắn nhỏ trốn trong tay áo Dương Nghiên thấp giọng thì thầm: "Phòng khám này thật sự rất tốt luôn, lúc em chữa đuôi không may cắn phải một con thỏ, còn cứu sống được mà."

Dương Nghiên nghe vậy thì nhăn mày, nhắm chặt mắt rồi lại mở mắt, nhìn chằm chằm áo khoác trắng nửa phút, trực tiếp coi đối phương như không tồn tại, sau đó mới đột nhiên mở miệng: "Tôi không tìm anh, cái người tên là Ngao Tiềm có ở đây không?"

Áo khoác trắng ngẩn người: "Anh là bạn của bác sĩ Ngao sao? Thời gian trước anh ấy đã nghỉ việc rồi, về sau tôi cũng chưa từng gặp lại anh ấy."

"Điện thoại? QQ? Địa chỉ nhà? Không lẽ ngay cả liên hệ với đồng nghiệp thế nào mấy người cũng không biết chứ?!" Phong Tiểu Tiểu chen ngang. Vừa nghe câu hỏi của Dương Nghiên cô liền hiểu ra, đoán chừng anh Nhị đã "nhìn" ra điều gì đó rồi, có điều hiện giờ năng lực của mọi người vẫn còn thấp, rất nhiều thứ Dương Nghiên nhìn được đều không đầy đủ, cho nên có lúc không tránh được vẫn phải mở mồm hỏi.

Lúc này áo khoác trắng vẫn chưa trả lời thì lễ tân với bộ dạng mất mát đã mở lời trước: "Thật ra tôi cũng luôn muốn có số điện thoại của bác sĩ Ngao…" Lửa gần rơm lâu ngày chẳng bén, điều này đối với một người đẹp đang thì thanh xuân không gìsánh được lại còn tự nhận cũng không xấu mà nói thì chính là một đả kích lớn nhường nào.

Hóa ra thật sự không biết… Phong Tiểu Tiểu cũng hết cách.

Đối mặt với Dương Nghiên, sắc mặt người phía sau đã đen đến mức sắp chảy ra cả nước rồi. Còn ba tên côn đồ sớm đã im lặng đứng một bên, đến thở mạnh cũng không dám, dù gì cũng là bọn họ nhờ vả người ta giúp đỡ mới khiến thú cưng của đại thần bị hại, lúc này ba người bọn họ sợ Dương Nghiên đột nhiên nhớ ra bọn họ là nguồn cơn của tai họa.

Trong lúc bọn họ im lặng, áo khoác trắng đã rửa tay đi đến bên cạnh con chó cỏ, nâng mí mắt, nắn móng vuốt, xoa nắn một hồi sau đó lắc đầu: "Chỗ tôi không có cách nào cả, mọi người nên chuẩn bị hậu sự đi."

"…" Fuck!

Gân xanh trên trán Dương Nghiên giật giật hai cái, đang nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của việc giết người diệt khẩu - giết con rắn nhỏ trong tay áo và tên áo khoác trắng này thì cửa phòng khám bị đẩy ra, lại một người nữa bước vào.

"Ơ?" Người nọ vừa nhìn thấy mấy người trong phòng khám thì vui mừng, sau đó nhìn đến con chó cỏ trên giường thì kinh ngạc: "Bà chị, con mãnh khuyển của cô bị sao vậy?"

Lại là người thanh niên - chủ của chú chó chăn cừu, đối phương đối với việc có thể trùng phùng với con mãnh khuyển trong truyền thuyết ở đây cảm thì thấy rất khó tin. Dù gì trước đó sau khi mình đưa danh thiếp, người ta hoàn toàn không để ý, sau đó cũng không hề gặp lại. Người thanh niên còn tưởng danh thiếp mình đưa cho sớm đã bị vứt đi rồi (thực ra đây là sự thật)… Không ngờ hôm nay chỉ tùy tiện đi dạo, muốn mua chút đồ dùng cho thú cưng thế mà có thể gặp lại…

Dương Nghiên không có tâm trạng để ý đến anh ta, Phong Tiểu Tiểu dang tay bất đắc dĩ giải thích: "Mãnh khuyển sắp không xong, người đứng đầu phòng khám này hình như đổi nơi công tác rồi."

Người thanh niên chớp chớp mắt, suy tư một lúc rồi đột nhiên nghĩ ra: "Mọi người nói bác sĩ Ngao hả?"

"Hỏi thừa, nếu không chẳng lẽ là tên áo khoác trắng kia?!" Phong Tiểu Tiểu trợn mắt.

Người thanh niên gật đầu: "Gần đây bác sĩ Ngao bị ốm, hình như luôn dưỡng bệnh tại nhà, cô muốn tìm anh ta thì trực tiếp đến nhà đi."

"Nếu tôi biết nhà anh ta thì sớm đã… Ơ kìa!" Phong Tiểu Tiểu đột nhiên tỉnh táo, "Anh quen bác sĩ đó hả?"

Người thanh niên vui vẻ: "Ở ngay cạnh nhà tôi mà, thân là đằng khác."

Vừa dứt lời, người thanh niên chỉ cảm thấy mắt hoa lên, sau đó liền nhìn thấy Dương Nghiên túm chặt ống tay áo mình: "Dẫn tôi đi! Ngay và luôn!"

"Ơ kìa…" Giữa ban ngày ban mặt mà mạnh mẽ cướp đàn ông con nhà lành hình như không hay lắm đâu anh giai…