Bác sĩ Ngao rất đẹp trai trong truyền thuyết lại sống trong một khu dân cư bình thường, cũng may là cách tiệm đồ gốm của Phong Tiểu Tiểu không xa lắm. Ngoại trừ người thanh niên chủ chó chăn cừu bên cạnh, cùng tầng còn có hai hộ gia đình khác, một hộ là một đôi vợ chồng trẻ, hộ còn lại hình như là một cô bồ nhí được đại gia bao nuôi.
Theo như lời người thanh niên nói, bác sĩ Ngao có ngoại hình nho nhã, tính cách ôn hòa, có thu nhập ổn định, không có thói quen xấu, lại còn nấu ăn ngon, là khuôn mẫu của một chàng trai tốt thời hiện đại, cực kỳ thu hút người theo đuổi, trong đó bao gồm cô bồ nhí ở cùng tầng kia.
Từ hai tuần trước bác sĩ Ngao không rõ nguyên nhân gì mà đột nhiên ngã bệnh, cô bồ nhí ngày nào cũng đúng giờ đến đưa canh gà điểm danh, hình như muốn lấy vẻ dịu dàng làm lay động tâm tư của giai đẹp. Đồng thời, trong thời gian này xuất hiện thái độ thù địch, đề phòng nghiêm trọng với tất cả sinh vật giống cái ở gần trong cùng tầng, giống như BOSS giữ ải…
Cả đám người nghe người thanh niên luyên thuyên suốt dọc đường vẫn chưa đến nơi, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên dừng lại.
Cảm thấy người bên cạnh không theo kịp, Dương Nghiên ôm chó quay đầu: "Sao vậy?"
Phong Tiểu Tiểu hất cằm về một phía: "Cô em Y Y đang cãi nhau với người ta kìa."
"Cãi nhau?!" Dương Nghiên ngẩn ra.
Tính cách của cô gái do Tinh Vệ chuyển thế này tốt thế nào mọi người đều biết, ngại ngùng hướng nội còn không nói, ngày thường đến nói chuyện cũng không dám nói lớn, đối diện với người khác chưa đến hai giây sẽ đỏ mặt… Một cô gái như vậy, nói cô ấy cãi nhau với người ta, hơn nữa còn ở ngoài đường lớn, điều này vốn dĩ đã khiến người khác cảm thấy khó tin rồi.
Dương Nghiên nhìn theo hướng Phong Tiểu Tiểu chỉ, quả nhiên, đúng là cô gái đó đang chống nạnh lớn tiếng tranh chấp với một người đàn ông, đó chẳng phải là Tiểu Tinh Vệ của cửa hàng chúng ta sao?!
Người đàn ông đứng quay lưng với bọn họ, thoạt nhìn có vẻ tính tình cũng tốt, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, chỉ có vết nước hoa quả bẩn trên tay áo là hơi chói mắt. Cứ khi người đàn ông mở miệng nói vài câu, đã rất nhanh lại bị cô gái cao giọng hét chặn ngang, anh ta chỉ có thể ngậm miệng, dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng.
"Người đàn ông này sờ ví tiền của con bé hay là sờ mông nó?" Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc đến ngây người, cô trước giờ cũng không ngờ tới cô bé kia còn có lúc tức giận như vậy.
"Cũng có khả năng là sờ cả hai." Dương Nghiên thuận miệng nói cho có lệ sau đó hối thúc, "Đi nhanh lên, chuyện vớ vẩn này trở về cô từ từ mà hỏi, bây giờ…" Lời còn chưa nói hết đã bị người thanh niên cắt ngang, người chủ chú chó chăn cừu kinh ngạc nhìn người đàn ông bị Y Y hét đến không nói được lời nào, gọi: "Anh Ngao!"
Người đàn ông nghe người ta gọi tên mình thì quay đầu, sau khi nhìn thấy người chủ chú chó chăn cừu thì vẫy tay cười cười, người đàn ông liền mở miệng định nói gì đó, đáng tiếc rất nhanh lại bị Y Y kéo áo tiếp tục mắng.
"Đó chính là Ngao Tiềm?" Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên.
Dương Nghiên nghe được cái tên quen thuộc theo bản năng quay sang nhìn một cái, sau đó cũng kinh ngạc: "Đó chính là Ngao… Hả!" Ngao Quảng?!
Rất nhanh phanh lại lời nói, Dương Nghiên nhìn người thanh niên chủ chó chăn cừu một cái, dựa người vào gần Phong Tiểu Tiểu nói vào tai vài câu, thế là một nhân sĩ biết chuyện ra lò.
***
Đông Hải Long Vương xuất hiện ở trên đường, vương tộc ngày xưa lưu lạc thành bác sĩ thú y… Phong Tiểu Tiểu sau khi nghe xong chân tướng cũng cạn lời một lúc lâu, quả thực không biết nên có phản ứng gì.
Chả trách thời tiết dạo này luôn mưa gió không ngừng, chả trách cô em Y Y tính khí tốt như vậy lại đột nhiên giống như bị chứng nóng nảy tiền mãn kinh. Trong nháy mắt biết được thân phận của người đàn ông cách đó không xa, tất cả đã có câu trả lời.
Người chủ chó chăn cừu vốn dĩ thấy hàng xóm của mình bị mắng thì rất tức giận, nhưng nhìn kỹ thì cô gái kia hình như cũng là người quen. Cho dù không quen, đàn ông tốt cũng không so đo với con gái, người chủ chó chăn cừu chẳng còn cách nào khác đành quay đầu hỏi: "Bà chị, nhân viên cửa hàng chị từng có mâu thuẫn gì với anh Ngao à?"
"…" Miệng Phong Tiểu Tiểu giật giật: "Nào chỉ là mâu thuẫn nhỏ, hai người này chính kẻ thù sống chết có nhau, ấy nhầm, không đội trời chung." Quả thực chẳng khoa trương chút nào đâu, kiếp trước Tinh Vệ bị chết đuối ở địa bàn của Long Vương là sự thật, mặc dù nguyên nhân là do cô ấy ham chơi tự chịu, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì còn lại chút bóng ma tâm lý cũng là điều đương nhiên.
Người chủ chó chăn cừu đầu tiên là lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hình như bừng tỉnh, tiến lại hạ giọng: "Anh Ngao từng đùa bỡn tình cảm của cô ấy?"
"Ừm…" Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm nghĩ ngợi, "Chính xác mà nói thì là từng đùa bỡn thân thể cô ấy…" Chớp mắt, một thiếu nữ biến thành một con chim, cơ thể biến dị đến mức như vậy đâu chỉ là lợi hại ở mức bình thường.
"Phụt!!"
Ba tên côn đồ luôn ở bên cạnh nghe lén lúc này liền bị sặc nước, nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu không hài lòng trừng mắt thì ho khan xin lỗi: "Ngại quá, không cẩn thận bị sặc nước miếng."
Mới qua lại vài câu như vậy, cô gái nhỏ bên kia đã càng nói càng kích động, càng mắng càng hăng. Đúng lúc đang cao trào, đột nhiên phát hiện đoàn hậu thuẫn của mình tới, kích động đến mức túm người chạy đến đòi lại công bằng: "Chị Phong, anh Dương, mọi người tới lúc nào vậy? Người này vừa nãy đụng phải em mà không xin lỗi."
Vị bác sĩ Ngao Tiềm bị Y Y kéo tới bất đắc dĩ cười cười đợi người ta đòi lại công bằng, anh ta vuốt vuốt nếp nhăn trên tay áo, cúi đầu lịch sự chào hỏi: "Xin chào, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, hơn nữa tôi đã xin lỗi rồi, nhưng cô gái này…" Dường như muốn nói thêm gì đó lại thôi, Ngao Tiềm nhất thời cũng không nghĩ ra được hình dung từ nào để miêu tả chính xác.
Gây sự vô cớ?! Đến cả gây sự vô cớ hình như cũng không đủ để hình dung, đây rõ ràng là cố ý bới lông tìm vết, nhưng anh ta lại không nghĩ ra bản thân đã đắc tội với đối phương lúc nào.
"Ý của anh là tôi đang nói dối?!" Vũ trụ nhỏ của Y Y lại bùng nổ.
"Đừng nói linh tinh nữa!" Dương Nghiên đẩy người, ôm con chó chiếm lấy vị trí trước mặt Ngao Tiềm, lông mày hơi nhíu sau đó vẫn quyết định việc ôn lại chuyện cũ này để sau rồi bàn, "Bác sĩ Ngao phải không? Thú cưng của tôi bị rắn cắn, nghe nói anh có thể chữa trị?!"
Ngao Tiềm kinh ngạc, nhìn thanh niên chủ chó chăn cừu một cái rồi quay đầu trả lời: "Tôi đã nghỉ việc rồi, cậu đến phòng khám Ái Tâm không gặp được bác sĩ khác sao? Hơn nữa bị rắn cắn thì tốt nhất nên tiêm huyết thanh, trên tay tôi không có thuốc đặc trị gì cả."
Thanh niên chủ chó chăn cừu đập một cái vào đầu: "Đúng ha, anh Ngao đã nghỉ việc rồi, muốn chữa đúng là cũng không có cách."
"Ai nói anh không chữa được?!" Dương Nghiên nghiến răng, "Độc rắn cũng là một loại nguyên tố dạng lỏng, cái này có lẽ là sở trường của anh rồi nhỉ."
Nụ cười của Ngao Tiềm nhàn nhạt, nhăn mày, khách khí lắc đầu: "Tôi nghĩ cậu hình như hiểu lầm gì đó…"
Phong Tiểu Tiểu chen ngang: "Gần đây mưa nhiều thật đấy."
Ngao Tiềm: "…"
"Đúng là nhiều thật, chó chăn cừu nhà tôi hình như rất lâu rồi không được dắt ra ngoài đi dạo." Người thanh niên chủ chó chăn cừu tiếp lời, đồng thời không hiểu gì cả, "Nhưng điều này với chủ đề lúc này có liên quan gì với nhau?!"
"Có liên quan gì đâu, tôi chỉ tiện mồm nói vậy thôi." Phong Tiểu Tiểu cười.
"…" Ngao Tiềm im lặng một lúc lâu, sau đó cũng gật đầu: "Thôi được, tôi có thể thử chữa xem sao, nhưng quá trình chữa trị không được phép nhìn."