Anh Vũ đã dần quen với tình trạng đi trên đường gần như gặp người nước ngoài còn nhiều hơn người bản địa.
Nhưng anh ta chỉ thấy quen, chứ không hề thích.
Mặc dù bản thân sống trong nước, nhưng mỗi ngày anh gặp người mắt xanh mũi lõ còn nhiều hơn người mắt đen da vàng, trong lúc nhất thời chưa kịp thích ứng còn tưởng mình đã ra nước ngoài rồi ấy chứ!
Bắc Kinh cũng không trâu bò bằng nơi bây giờ anh ta đang sống nữa rồi.
Hơn nữa, anh Vũ vẫn còn hơi có tính gia trưởng từ trong xương, cộng thêm lòng tự hào thái quá về tổ quốc thân yêu không cần lý do. Vì vậy, khi đối xử với người nước ngoài, thái độ của anh ta khó tránh khỏi có chút kiêu căng... Đây đã là nói giảm nói tránh rồi, chứ đúng ra thì phải gọi là lên mặt nạt người mới phải.