Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 37 - Chương 36: Hàng yêu

Chapter 37 - Chương 36: Hàng yêu

Đan dược Thái Thượng Lão Quân bán quả nhiên hiệu quả nhanh lại không có tác dụng phụ độc hại.

Từ sau khi chia tay ở biệt thự, vì xác nhận hiệu quả của đan dược chui không giấy chứng nhận, Phong Tiểu Tiểu sau đó còn cố ý lượn lờ trước mặt tên tóc đỏ vài vòng, nói dễ nghe thì là nghiệm chứng, nói khó nghe thì là trêu chọc gây sự mấy lần. Tên tóc đỏ quả nhiên là cũng đã khôi phục bản tính kiêu ngạo không coi ai ra gì, hoàn toàn không biết mình đang tìm đường chết đắc tội mấy vị thần tiên từng khiến mình sợ mất mật.

Thế nhưng BUG nho nhỏ vẫn phải có, ví dụ như không hề xóa ký ức của em gái nhỏ ốm yếu, sau khi tỉnh lại cô nhóc thuận miệng hỏi một câu về cô gái ngày đó nhìn thấy. Còn về đám thuộc hạ của tên tóc đỏ đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian... Vấn đề trước liền bị tên tóc đỏ cho là do em gái mình ngủ mê man, đầu óc mơ hồ, thuận miệng lấp liếm cho qua. Vấn đề sau dường như khó giải thích hơn, nhưng nhờ có sự đè ép và nhúng tay của Khương Lễ, quan hệ lão đại - đàn em của tên cầm đầu đám tay chân cùng tên tóc đỏ rất nhanh liền bị xóa sạch. Vì vậy tên tóc đỏ sau khi nghe tên thuộc hạ kia nói đôi câu về kết quả, cũng chỉ cho là đối tượng phạm tội chạy trốn, thuận tiện mang theo cả thuộc hạ đi, chỉ oán giận vài câu.

Bởi vì nhận được sự nhắc nhở của tên tóc đỏ trước khi hắn ăn Vong Ưu Tán, Dương Nghiên liền thật sự ủy thác thám tử chú ý mọi động tĩnh quanh tên tóc đỏ. Sau đó phát hiện lão Hồ bên kia quả thực có một người liên tiếp dùng danh nghĩa bản thân tiếp xúc với người em trai này, việc thuê sát thủ dường như cũng đã chắc chắn, thế nhưng sở dĩ vẫn không thể hành động, mấu chốt chủ yếu nằm ở chỗ chi phí.

Giá trị con người Dương Nghiên suy cho cùng vẫn tương đối cao, giống như lời trước đó của chính anh ta, ít hơn so với nghìn vạn còn là mất mặt. Lão Hồ tuy tham ô nhưng cũng không tham được nhiều tới như vậy, tính toán một hồi liền đẩy lên người con chồng trước của vợ lẽ trên danh nghĩa của Dương gia là tên tóc đỏ. Mà tên tóc đỏ nếu có thể gom góp ra số tiền này thì trước đó y đã sớm không cần đọ sức cùng Nhị Lang Thần lâu như vậy.

Sản nghiệp sát thủ xem trọng chính là giao dịch bằng tiền mặt, chưa có hình thức trả góp hằng năm. Vì vậy bây giờ lão Hồ đang rối rắm đau khổ là muốn tìm thuê sát thủ giá rẻ chút, hay là nghĩ cách đi vay một khoản...

"Lâu thì không dám nói, nhưng ít nhất một, hai tuần tới hẳn là sẽ không có chuyện gì." Dương Nghiên một bên kiếm thịt trong nồi, một bên thờ ơ đưa ra kết luận.

Thời gian gần đây thời tiết vẫn luôn không tốt, ảnh hưởng đến tiệm gốm nghệ thuật! Vốn tiệm đã đìu hiu thiếu sức sống, bây giờ liền lập tức xuống dốc không phanh.

Mấy tên thần tiên buồn chán không có chuyện gì khác để làm, suốt ngày dính trong tiệm tụ tập thành một bầy không phải lên mạng cùng nhau chơi game, thì cũng là vây bên nồi lẩu chơi đùa. Cái duy nhất được lợi là thường xuyên qua lại thành ra cũng thân thiết hơn so với trước kia, có phần hòa thuận hơn nhiều.

Nghe xong lời của Dương Nghiên, Phong Tiểu Tiểu đầu tiên là tỏ vẻ không đồng ý: "Anh cũng đừng quá tự tin, suy nghĩ của con người thay đổi cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhỡ đâu lão Hồ tỉnh dậy đột nhiên bị động kinh liền đập nồi bán sắt nha... Ừm, quả nhiên ăn chung với em gái Tinh Vệ phải chọn ăn lẩu, lại cho thêm thịt vào nữa đi."

Cô nhóc Y Y tay trái bưng mâm, tay phải cầm đũa, vẻ mặt thâm cừu đại hận nghiến răng nghiến lợi, không ngừng thêm đồ ăn vào nồi lầu đầy nước, phát huy tinh thần vì người quên mình, từ lúc bắt đầu vào bàn liền hoàn toàn chưa ăn lấy một miếng, như thể không san bằng cái nồi này thì quyết không bỏ qua... Lấy cái tốc độ "lấp biển" này, chống lại tốc độ tiêu hóa của mấy người còn lại vừa vặn duy trì một sự cân bằng vi diệu.

Khương Lễ cắn chiếc đũa tỏ vẻ rối rắm: "Nếu không thì mọi người thuê tôi làm là được rồi, đúng lúc năm nay tôi chưa đủ công trạng. Tôi giúp mọi người giết cái tên tỉnh trưởng Hồ kia, như vậy không phải dễ dàng hơn sao?"

"Không có tiền." Dương Nghiên khinh thường liếc mắt. Thằng nhãi này quả nhiên là không có chút tình nghĩa gì, Nữ Oa thuê làm chỉ cần một một tệ, giết Thiên Vương lão tử cũng không có vấn đề gì. Đến phiên anh còn chưa mở mồm đã định luôn giá năm trăm nghìn tệ, sau đó nghe nói mục tiêu là tỉnh trưởng liền một mạch tăng giá gấp mười lần, thật đúng là nghiêm túc giống như giải quyết việc chung. Qua lại nhà mình nhiều như vậy cũng không ra được một cái giá hữu nghị chút...

Đã thế tính Dương Nghiên cũng tự phụ, tốt xấu gì cũng từng là chiến thần đệ nhất thiên đình, cho dù có tiền cũng không thể hoang phí như thế.

Khương Lễ u oán liếc nhìn Dương Nghiên, thương tâm vùi đầu gặm khoai tây. Đồng bọn không chịu giúp đỡ việc làm ăn buôn bán, xem ra không thể làm gì khác hơn là thời gian tới tìm nhà nào đấy nhận đơn làm ăn rồi bổ sung công trạng thôi.

Có thể do lấp biển lâu cũng mỏi tay nên Y Y buông cái mâm xuống vẩy vẩy tay, thở phào một hơi bước vào ngồi nghỉ giữa hiệp: "Em nghỉ một lát, mọi người ăn trước đi."

Tật xấu của cô nhóc này chính là cứ nhìn thấy chất lỏng gì, như vừa thấy nồi lẩu liền có xúc động muốn lấp đầy, cho nên muốn nghỉ ngơi chỉ có thể đứng bên cạnh. Về phần ăn? Thì cũng phải là đợi mọi người đều ăn xong rồi, nồi lẩu đã cạn nước.

Bởi vì tụ tập ăn lẩu nên đóng cửa tiệm, cổng nhà đã sớm đóng, mấy người bọn họ tránh ở nhà sau nghỉ ngơi một chút, trong phòng khí nóng bốc lên. Y Y cảm thấy bí hơi, liền đi tới bên cửa sổ tiện tay mở ra, sau đó kinh ngạc: "Trời lại mưa nữa rồi?!"

Ngoài cửa sổ quả nhiên là mưa như trút nước, khi nãy đóng cửa sổ trò chuyện quá hăng say, không ai phát hiện, vừa mở cửa sổ ra một cái, gió lạnh mang hơi ẩm lập tức tràn vào.

"Không phải chứ?" Phong Tiểu Tiểu vội vàng cắn đũa bật dậy đi qua, thò đầu liếc mắt nhìn ra ngoài rồi than thở: "Quần áo tôi đã một tuần rồi chưa khô, thời tiết cứ thế này thì tới khi nào mới trời quang mây tạnh?" Chăn trong nhà đều có mùi ẩm mốc, theo lý thuyết thì tháng này vẫn chưa đến mùa mưa dầm mà!

"Trên thời sự nói có liên quan đến ô nhiễm môi trường, mấy năm nay khí hậu càng ngày càng khác thường, nói không chừng ngày nào đó thế giới tới ngày tận thế, mọi người cùng nhau đi tong." Dương Nghiên lên tiếng nói đùa, "Nếu không tại sao Lý Trường lại nóng ruột đi tìm đồng bọn tu luyện như vậy, có lẽ là vì muốn trước ngày tận thế cướp lấy cơ hội bay lên trời cũng nên."

Phong Tiểu Tiểu nghe vậy cũng cười: "Nếu như Ngao Quảng vẫn còn, việc hô mưa gọi gió này trước đây do ông ta quản. Quốc gia này nếu có long vương tọa trấn, một năm có phải là đã bớt được bao nhiêu thiên tai không." Nói xong không biết nghĩ đến cái gì, vội vàng vỗ vỗ em gái bên cạnh: "A, quên mất. Em chính là chết chìm ở Đông Hải."

Y Y cũng không biết phản ứng lại thế nào với lời này, cô nhóc mặc dù thức tỉnh truyền thừa tinh quái, nhưng không kèm theo trí nhớ. Tuy là xưa cũng đã nghe qua mấy chuyện thần thoại, bản năng ghét nước cũng tính là có, nhưng nếu chỉ đối với một cái tên thì vẫn không kéo được tâm tình gì để phản ứng.

Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tuy đang ở trong không gian như vậy, lại cách một cái đại sảnh cộng thêm khoảng cách nửa cái sân nhỏ, nhưng mấy người đang liên hoan cũng không tính là người bình thường, đều có thể nghe rõ từng tiếng.

Loại thời tiết này, còn có ai sẽ đến?

Cả bọn liếc nhau một cái, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu sai bảo nhân viên của hàng: "Tiểu Y, mở cửa nhìn xem ai tới."

Em gái Tinh Vệ vẻ mặt ai oán liếc nhìn Phong Tiểu Tiểu, cầm ô ngoan ngoãn băng qua sân nhỏ, đi mở cửa chính của cửa hàng. Lát sau lại dẫn theo ba tên côn đồ trở về: "Chị Phong, bọn họ nói muốn tìm chị."

Ba tên côn đồ cười nụ cười quen thuộc đến là nịnh bợ.

"Mấy người..." Phong Tiểu Tiểu cạn lời, "Có chuyện gì?"

Ba tên côn đồ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đùn đẩy một hồi, sau đó cuối cùng chọn ra được đại diện, dè dặt mở miệng: "Đại thần, có một người anh em của chúng tôi muốn mời người đi hàng yêu."

"..."

Hàng yêu?!

Để cho Nữ Oa đi đoạt bát cơm của đạo sĩ hàng yêu?