"Sao thế?"
Ngao Tiềm thấy sắc mặt bất thường của Đường Cần, nghiêng đầu hỏi: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?"
"Không rõ lắm." Đường Cần cởi dây an toàn, xuống xe. Cậu ta có chút bực bội, nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi gọi thêm lần nữa: "Điện thoại kết nối được nhưng em họ tôi không bắt máy..."
Không cần phải nói cũng biết là tình hình nghiêm trọng, Ngao Tiềm suy nghĩ một chút liền hiểu được ý của đối phương. Theo lý mà nói, trong tình huống có tiên ốcđang ở cạnh, em họ cậu ta sẽ không xảy ra chuyện như thế này. Ngao Tiềm cười bất đắc dĩ, cũng xuống xe theo. Anh an ủi: "Đừng nóng vội, tôi tìm cùng cậu."
"Ừ." Đường Cần đợi nửa phút rồi lại nhét chiếc điện thoại không có người bắt máy vào túi quần, gật đầu: "Vậy phiền anh giúp tôi tìm ở quanh khu này. Tôi thử tìm ở hướng khi nãy nó vừa đi qua xem..."