Phong Tiểu Tiểu sớm đoán được nữ sinh đáng yêu hẹn mình đi cùng không đơn giản chỉ vì hóng hớt. Nhưng cô chỉ biết là đối phương có khả năng sẽ nói chuyện gì đó, lại trăm triệu lần không nghĩ tới nội dung mà nữ sinh đáng yêu nói ra lại còn có thể máu chó đến mức này.
"Tiểu Tiểu, bà nhường Tiểu Khương cho tôi đi!" Cô nàng bưng ly kem lẳng lặng liếm nửa muỗng, ngay lúc Phong Tiểu Tiểu ba lần kéo cô bạn đang vượt đèn đỏ, năm lần ngăn lại cô bạn khác sắp mơ hồ đụng vào người khác, hơn nữa còn đang muốn xắn tay áo lần thứ tư chặn lại em gái sắp bước hụt ngã ra đường. Cuối cùng, nữ sinh đáng yêu lơ mơ suốt mười phút lấy hết dũng khí, ném hộp kem rồi xoay người lại, mở miệng.
Phong Tiểu Tiểu đang muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì dưới chân chợt trượt một cái, thiếu chút nữa là bản thân thay thế em gái nào đó nằm dưới bánh xe kia rồi.
"Cậu nói gì cơ?" Ánh mắt trừng lớn, Phong Tiểu Tiểu vất vả lắm mới đứng vững lại được thì suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Lời đã ra khỏi miệng, sau đó cũng dễ nói rồi. Tiểu nữ sinh đáng yêu hít sâu vào một hơi, hai má hồng hồng vội vàng nói tiếp: "Tôi biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng bà cũng có bạn trai rồi. Hơn nữa tôi thích Tiểu Khương đã lâu, bà đã không thích cậu ấy, vậy… vậy nhường cậu ấy cho tôi đi."
"..." Phong Tiểu Tiểu đơ năm phút đồng hồ, cạn lời: "Bà để ý Tiểu Khương kia hồi nào?"
"Một tháng sau khi cậu ấy bắt đầu theo đuổi bà." Nữ sinh đáng yêu ngượng ngùng nhỏ giọng đáp.
Ừ... Đúng là thời gian mà em gái này mạnh mẽ gán ghép cô với Khương Lễ. Người ta không phải là vì hóng hớt, mà là nhịn đau vì yêu mà hy sinh, thuộc loại động vật quý hiếm cần bảo hộ. Tôi lẳng lặng yêu người người lại yêu cô ấy, chỉ cần người hạnh phúc thì tôi sẽ hạnh phúc?
Phong Tiểu Tiểu nhìn em gái đáng yêu bằng ánh mắt cạn lời mãi tận năm phút đồng hồ sau mới hơi do dự cân nhắc câu chữ: "Ừ... Thật ra, thật ra bà không hợp với Tiểu Khương lắm..."
Có thể hợp được sao? Người ta chính là sát thủ, kiêm chức Xi Vưu. Thuộc tính trời sinh đã mang ngàn lệ khí, tay nhiễm vô vàn máu tươi, thế mà còn có thể trở thành thần tượng vườn trường ngây ngô... Phong Tiểu Tiểu đánh giá bộ dạng của nữ sinh đáng yêu, đưa đến miệng còn chẳng đủ nhét kẽ răng người ta, ngay cả bột phấn cũng chẳng còn ấy chứ.
Nữ sinh đáng yêu hiển nhiên lại hiểu lầm, đôi mắt bi phẫn: "Bà... bà muốn bắt cá hai tay?"
"..." Cô còn chẳng bước lên chiếc thuyền nào có được không.
Phong Tiểu Tiểu cũng bi phẫn.
Nữ sinh đáng yêu rút khăn giấy trong hộp, vừa lau nước mắt vừa khóc thút thít: "Vốn là, vốn là chỉ cần Tiểu Khương có thể hạnh phúc, tôi cũng sẽ chúc phúc cho hai người, nhưng mà bà lại không thích cậu ấy... Bà không thích cậu ấy thì thôi, bà, bà còn không chịu nhường cho tôi..."
Hay rồi, giờ cô còn trở thành mẹ kế độc ác.
Phong Tiểu Tiểu thở dài, sau đó lấy điện thoại di động ra, dưới con mắt của nữ sinh đáng yêu mà gọi: "A lô? Tiểu Khương? Ở cạnh tôi có một em gái muốn kết giao với cậu, ý của cậu..."
"Khụ khụ khụ!" Nữ sinh đáng yêu đang khóc thì sặc, thừa dịp tên mình còn chưa xuất hiện vội đoạt điện thoại tắt cuộc gọi đi, hung tợn trừng Phong Tiểu Tiểu, "Xấu xa! Sao bà có thể gọi điện cho Tiểu Khương?" Vốn đang cho rằng cô gái này phản bội bạn trai mình, không nghĩ tới người ta còn hơn cả tưởng tượng của mình.
Nữ sinh đáng yêu bị dọa tới nỗi mồ hôi lạnh đầy đầu, mắt đã không còn đủ nước để khóc nổi.
Phong Tiểu Tiểu chẳng hiểu ra làm sao: "Bà thích cậu ta, tôi không gọi cậu ta thì gọi ai?"
"Bà, bà muốn tôi không còn mặt mũi nào để gặp người ta sao?" Nữ sinh đáng yêu giận dữ giơ nắm đấm uy hiếp.
"Thích người ta thì có gì phải ngại?" Phong Tiểu Tiểu càng cảm thấy khó hiểu, còn cố tình gây sự, "Người ta còn dám khóc cho cả thế giới đều biết, thì bà có gì mà phải ngại? Em gái à, thời buổi này không có chỗ cho sự rụt rè đâu, thích là nhích, cảm thấy không được thì giải tán sớm. Bà cứ dùng dằng không phải là làm chậm trễ thời gian của mọi người sao."
Thầm mến cũng không phải ám chỉ thôi miên, bạn thích người đó đã lâu, nhưng không nói ra thì ai biết?
Nữ sinh đáng yêu có chút sững sờ: "Nhưng mà... Nếu cậu ấy không thích tôi, bị từ chối không phải rất mất mặt sao?"
"Mặt mũi bao nhiêu tiền một cân?" Phong Tiểu Tiểu cười nhạo, "Nếu cậu ta không thích bà, thừa dịp thanh xuân vẫn còn thì sớm thích người khác đi. Chẳng lẽ bà còn định chờ một ngày nào đó người ta tỉnh dậy bỗng thấy bà đẹp nghiêng thùng đổ thúng?"
Nữ sinh đáng yêu đang trầm mặc, di động của Phong Tiểu Tiểu đã vang lên. Cầm lên vừa nhìn liền thấy là bạn học Tiểu Khương gọi lại.
Nữ sinh đáng yêu ngẩng đầu nhìn một cái, Phong Tiểu Tiểu dứt khoát tắt máy, lúc này mà nhấc máy không biết là bên kia nổi điên hay bên này nổi điên trước.
Lại vang lên, lại tắt máy. Lại vang lên lần nữa, lại tắt máy lần nữa... Nữ sinh đáng yêu lẩm bẩm vài tiếng, bĩu môi đi vào nhà vệ sinh bên cạnh cửa hàng. Thật sự là nghe không lọt tai mà, đã thế cô nàng cũng nghẹn nửa đường, vừa rồi tâm tình kích động không để ý, bây giờ bình tĩnh lại thì lập tức không nhịn nổi nữa...
Chuông điện thoại di động hết sức có nghị lực vang lên lần thứ mười. Phong Tiểu Tiểu tính tắt điện thoại, bỗng nghe thấy hai người đi ngang qua hưng phấn nói chuyện: "Thật đáng thương, nghe nói là em gái kia đột nhiên phát bệnh tim, ngất xỉu. Nhìn bạn trai cô ấy lo lắng như vậy, không kịp chờ xe, trực tiếp ôm người lên chạy đi..."
"Không phải chứ, tôi nghe bảo là bệnh máu trắng mà?"
"Khẳng định là bệnh tim!"
"Máu trắng..."
Phong Tiểu Tiểu cạn lời, rõ ràng là xem phim quá nhiều, nữ chính tiêu chuẩn trên ti vi đều có một chứng bệnh nan y nào đó để người ta thương tiếc, chẳng lẽ người ta không thể bị cảm nắng sao?
Bĩu môi đang định quay đầu, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bèn ngăn hai cô gái kia lại: "Xin hỏi một chút, em gái bị ngất xỉu kia mặc đồ thế nào?"
Hai cô gái liếc nhau, tuy rằng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng dựa trên tinh thần hóng hớt đại chúng vẫn nhiệt tình giải đáp: "Tóc dài, áo màu trắng, váy màu kem, mang tất chân màu da, quần lót thì..."
Đủ rồi! Phong Tiểu Tiểu đầu đầy vạch đen, vứt hai cô gái ra sau chạy về phía ngã tư mà nam nữ trong truyền thuyết rời đi, vừa chạy vừa nhận điện thoại đang kiên trì vang kia: "Tiểu Khương? Mau chạy đến đây hỗ trợ, bạn tôi bị bắt cóc rồi."
Mẹ nó! Tóc đỏ kia quả nhiên không phải thứ gì tốt lành, chờ cả buổi sáng rồi, sao không thể chờ bọn cô chia tay rồi mới ra tay?
Khương Lễ sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng: "Tiểu Tiểu? Ai bị bắt cóc? Sau khi tìm được bọn bắt cóc thì trực tiếp giết sao?"
Phong Tiểu Tiểu muốn khóc, người quen của cô sao toàn là kẻ khác người như vậy.
***
Sau một trận hỗn loạn ở cửa hàng, đi đi lại lại một hồi lâu, rốt cuộc nữ sinh đáng yêu cũng điều chỉnh tốt tâm tình, vẻ mặt thoải mái, vẩy vẩy tay cho khô rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn trái nhìn phải một lúc, sửng sốt - người chờ ở bên ngoài đâu? Mình nói thích Tiểu Khương, nhưng cũng không đến nỗi không nói tiếng nào đã bỏ đi như vậy chứ?