Đi... Chắc chắn là không thể đi ngay được rồi.
Ít nhất thì cũng phải ở lại ăn một bữa cơm, nếu không bọn họ dẫn theo một đám tay đấm mạnh như vậy đến đây mà chỉ lộ mỗi cái mặt chẳng phải có vẻ tỏ ra mình quá nhát gan sao?
Nhưng chỉ trong thời gian một bữa cơm vậy mà lúc sau bọn họ thật sự đi không nổi.
Bởi vì giữa trưa, trên bàn cơm, Dương Nghiên đã gặp được một người - không quen, nhưng lai lịch của đối phương rất trâu bò.
Người đàn ông to cao bưng bát cơm nhìn Phong Tiểu Tiểu, ánh mắt có vẻ vừa chờ mong lại vừa hơi tiếc nuối. Nhìn một cái, ánh mắt lóe sáng, lại nhìn thêm một cái, lắc đầu thở dài...
Phong Tiểu Tiểu bị người ta nhìn đến mất tự nhiên, cọ cọ lên băng ghế hai cái, rốt cuộc không nhịn được nói nhỏ với Dương Nghiên: "Đây là ai vậy?"