Tuy đáp án không khiến Xi Vưu vừa lòng, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Ít nhất Phong Hy cũng không thật sự hy vọng anh ta biến mất, chỉ cần không uy hiếp gì tới bạn của cô... đương nhiên, tên kia cũng coi như một cái tôi khác của anh ta... vậy đối phương cũng có thể chấp nhận anh ta.
Biết kết quả này, Xi Vưu cũng thỏa mãn.
Dương Nghiên im lặng nhẹ nhàng thở phào, có lẽ bởi vì mắt Thông Thiên từng đọc được đoạn ký ức viễn cổ kia, cho nên trong tình huống không uy hiếp đến Khương Lễ, thật ra anh ta cũng không kháng cự Xi Vưu. Nhưng không kháng cự thì không kháng cự, cái nên đả kích thì vẫn phải đả kích, thấy Xi Vưu ra vẻ đắc ý "quả nhiên Phong Hy vẫn chưa quên tình cảm khi xưa của chúng ta", Dương Nghiên không nhịn được nói ra lời nói gây thù hận: "Vui cái gì, cô ấy cũng không phải hòn đá trong tay anh."