Thiên thần và ác ma không thể so với tượng đất, tuy cấp bậc cao hơn nhưng dù sao cũng là vật sống, tính phòng ngự trời sinh kém hơn một chút, thế nên vừa mới lên sân khấu đã suýt bị đốt thành món thiên thần nướng.
Thiên thần luống cuống tay chân, thả ra thánh ngôn để ngăn cản sóng lửa đầu tiên, ác ma lập tức theo sau dùng hắc ám để cắn nuốt.
Tiêu hao hết sức lực toàn thân, gần như kiệt sức mới bảo vệ được cái mạng nhỏ, hai người chim (thiên thần và ác ma) mới bò trở lại. Thiên thần khóc ngay tại chỗ: "Đại nhân, ngài có thể đừng gọi tôi đến nữa có được không?" Dù có nói bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể nào tả được nỗi ai oán trong lòng anh ta, nếu còn tiếp tục thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh ta hy sinh vì nhiệm vụ.
Dương Nghiên lại đánh với Nữ Bạt lần nữa, Phong Tiểu Tiểu vội an ủi hai tên thiên thần và ác ma bị thương: "Xin lỗi, xin lỗi. Thật sự thì tình huống nguy cấp lắm rồi, không kịp nói với mọi người trước!"