Vị Tiết sư bá này cũng chẳng có bản lĩnh mấy, nhưng nhân duyên trong môn phái tu sĩ quả thực không tệ.
Mấu chốt của việc nhân duyên không tệ này nằm ở trí nhớ, ví dụ như khi chỉ vội vàng gặp ai đó một lần, tự giới thiệu xong mọi người vẫy tay tạm biệt, sau đó hơn mười, hai mươi năm sau đột nhiên gặp lại, lúc đó người ta đã chẳng còn nhớ gì rồi. Ấy vậy mà dù chỉ từng găp một lần, nhưng vị Tiết sư bá này lại vẫn có thể nhận ra ngay, còn thao thao bất tuyệt nhắc lại toàn bộ điểm quan trọng trong phần tự giới thiệu của đối phương năm đó...
Dưới con mặt của người hiện đại, vị Tiết sư bá này rõ ràng là một nhân tài ngoại giao hiếm thấy. Nghĩ mà xem, anh thuận miệng nói mấy câu, qua rất lâu sau còn có thể được người ta nhớ kỹ, còn thuận miệng nhắc lại, cái cảm giác kia, tuyệt đối chính là cảm thấy như bản thân được coi trọng gấp bội.