Chuyện của người đàn ông kia thật ra cũng không có gì. Chẳng qua là vợ ông ta đến độ tuổi như sói như hổ, đàn ông ấy mà, đến cái độ tuổi này ít nhiều cũng có chút bủn rủn, thế nên "cái chuyện kia" không phối hợp tốt, dẫn đến bà vợ hồng hạnh vượt tường…"
Sau khi về nhà, Dương Nghiên qua loa hai ba câu đã nói rõ nguyên nhân cụ thể làm sao thu phục được người trực ban lúc trước.
"Cái đó không quan trọng." Lý Trường phất tay, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không có hứng thú với chuyện vợ chồng nhà người ta, "Vấn đề mấu chốt là làm sao cậu biết được chuyện riêng của nhà người ta?"
Dương Nghiên giơ ngón tay chọc chọc trêu đùa con chim sẻ béo đang đậu trên vai: "Mấy người còn nhớ mắt thông thiên chứ? Tôi vừa phát hiện thứ này hình như có thể nhìn thấu lòng người."
Nhìn thấu lòng người?!
Phong Tiểu Tiểu ra vẻ đồng cảm: "Đau khổ thăng cấp rồi?"
Dương Nghiên liếc cô một cái: "Quen rồi, dù sao lúc trước cũng đã nhìn được, bây giờ chẳng qua là nhìn càng rõ ràng hơn mà thôi... Tính ra thì đây cũng coi như là chuyện tốt. Ít nhất là khi người khác muốn đối phó với tôi thì tôi cũng có thể đề phòng, không giống lúc trước là chỉ biết được người này có ý xấu, ghét là ghét, nhưng lại không biết là vì sao."
Lý Trường nghi hoặc: "Tôi không nhớ mắt thông thiên còn có hiệu quả này nữa cơ đấy, lẽ nào là update bản mới?!" Hoặc cũng có thể nói, Nhị Lang Thần lúc trước còn ở thiên đình ngấm ngầm là một tên đểu giả, nhìn thấu lòng người còn chưa nói, sau đó còn ôm một đống chuyện riêng tư của người khác chui vào ổ chăn mà cười trộm?!
Ngay khi Thái Bạch Kim Tinh bắt đầu cảm thấy lung lay với nhân phẩm của Nhị Lang Thần thì Dương Nghiên liếc xéo một cái: "Tên Nhị Lang Thần lúc trước liên quan quái gì đến tôi? Đừng đem tật xấu của tên đó đổ lên đầu anh đây."
Đầu óc Lý Trường lập tức trống rỗng, rồi nước mắt chảy ròng - có còn quyền riêng tư cá nhân nữa không đây?!
Phong Tiểu Tiểu vui vẻ: "Nào nào nào, xem xem tôi đang nghĩ gì đi?"
Dương Nghiên nhìn chằm chằm Phong Tiểu Tiểu nửa ngày mà vẫn không thốt ra lời nào, Lý Trường và ba tên côn đồ ở bên cạnh đợi tới sắp mất hết kiên nhẫn mới thấy đối phương cuối cùng lắc đầu, thở dài bái phục: "Không đủ đẳng cấp, không có quyền hạn để xem… Nữ Oa quả nhiên trâu hơn tôi."
"Chị đại thật uy vũ!" Ba tên côn đồ vỗ tay hoan hô.
Dương Nghiên dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua, ba tên côn đồ giật mình rồi lại hét lên: "Nhị Lang Thần uy vũ!"
Lý Trường vừa cảm thấy như kéo được cân bằng rồi lại đột nhiên mất cân bằng, có vẻ rối rắm, cười khan hai tiếng: "Mắt thông thiên của cậu vốn dĩ là do Tiểu Oa mở, không nhìn thấu cũng là bình thường." Cân bằng vì Nhị Lang Thần cũng có thứ không thể nhìn thấu được, mất cân bằng là vì bản thân mình bị nhìn thấu rồi, người ta lại không gặp phải chuyện xấu hổ như vậy... Cho nên mới nói, nhiều khi nỗi buồn đều sinh ra từ sự so sánh mà thôi. Khi so sánh Lý Trường với Nhị Lang Thần thì như là cười trên nỗi đau của người khác, còn khi so sánh với Nữ Oa thì lại cảm thấy chính mình đang bị cười vào chỗ đau.
Dương Nghiên nhíu mày day day mi tâm, nhắm mắt, hít vào rồi lại thở ra một hơi: "Năng lực này ưu điểm thì cũng có, nhưng dùng thì quá tốn sức, trong đầu cứ giật giật đau từng cơn. Theo như tác dụng phụ này, tôi đoán giai đoạn hiện giờ mỗi ngày dùng ba lần là cực hạn…."
"Quen rồi sẽ ổn, quen rồi sẽ ổn thôi." Phong Tiểu Tiểu duy trì sự đồng cảm vỗ vỗ vai Dương Nghiên, "Sau khi tôi nặn người thành công cũng vậy, cảm giác không mở nổi mắt nữa, mệt choáng váng luôn."
Thông thường ở giai đoạn đầu, khi không thể kiểm soát năng lực đều sẽ có biểu hiện không kịp thích ứng. Lúc đầu là do không sử dụng được, đợi đến khi sử dụng được rồi thì lại không khống chế được. Mà khi nào Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên có thể khống chế được năng lực của mình, khi đó mới thực sự có thể coi là ổn định.
Quá trình này rất dài, mỗi một giai đoạn cũng đều giống như một ngưỡng cửa. Hiện tại hai người đều thuộc giai đoạn vừa mới tìm ra và có thể sử dụng thần lực, sau đó việc tốn nhiều tinh thần và sức lực nhất chính là không ngừng luyện tập để điều khiển.
Công việc tổng kết và báo cáo trao đổi hoàn tất, sau đấy mọi người đều cần nghỉ ngơi. Giống như Phong Tiểu Tiểu nói, sau khi dùng năng lực sẽ rất mệt, hơn nữa dù không tốn sức thì một ngày đấu trí đấu dũng cũng rất vất vả đấy có biết không?! Hơn nữa bây giờ cũng đã tối rồi…
"Ba vị đại thần, chúng tôi về trước đây, ngày mai sẽ mời mọi người ăn cơm nhé." Ba tên côn đồ cũng hiểu chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu chào tạm biệt, nhìn thấy miệng của Lý Trường hình như vẫn muốn nói gì đó, liền rất thức thời mà lập tức bổ sung thêm một câu, "Tiền của anh Lý sáng sớm mai bọn em sẽ mang tới, ba vị yên tâm nghỉ ngơi đi."
Lý Trường nghĩ nghĩ rồi khép miệng lại, gật đầu vung tay: "Vậy các ngươi bình thân đi."
"…"
Ba tên côn đồ mang theo mồ hôi lạnh khắp mặt rời đi, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên liếc nhìn nhau, sau đó quay người ai về phòng người nấy tắm rửa đi ngủ.
Vì lao lực quá độ, ngoại trừ Lý Trường còn phải phụ trách giám sát công việc tu sửa tiệm gốm nên từ sớm đã dậy đi ra ngoài ra, hai người Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đều không chút lo lắng ngủ thẳng tới tít tận hai, ba giờ chiều.
Căn phòng của ba tên côn đồ tuy bị thiêu, nhưng lửa lại được dập rất nhanh, do vậy chỗ thực sự bị cháy hết chỉ có gian phòng ngủ. Ở tạm một đêm, sau khi tắm rửa thay quần áo và lấy tiền, ba tên côn đồ bị hàng xóm cho là người đã chết đi ra ngoài, lập tức dọa chết khiếp những người đi trên đường.
Cũng may lúc ba tên côn đồ ra khỏi cửa đã là ban ngày, sau khi đi được mấy phút, cuối cùng cũng xuất hiện vị dũng sĩ đầu tiên lớn gan chặn ba người bọn họ lại. Ba tên ra vẻ ngây thơ vô tội, hoàn toàn có thể đạt giải Oscar, chúng mang vẻ mặt kinh hãi ngồi nghe quá trình cái chết của mình, sau đó kiên quyết phủ nhận và nói rằng bọn họ chỉ là ra ngoài đi du lịch vài ngày chưa về mà thôi.
Còn về xác chết? Ây dà, có lẽ là tên trộm vặt đen đủi nào đó thôi! Dám đến trộm nhà ông đây, đáng đời bị thiêu…
Ba người nói chắc nịch như vậy, lại thêm ánh nắng chói lọi chiếu trên đầu, mọi người xung quanh cũng miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Sau đó là thu hút đám người vây xem, kế đến thu hút cảnh sát vây xem, rồi thu hút cả phóng viên tới vây xem…
Đợi sau khi ba tên côn đồ bị các tầng lớp thân phận khác nhau hỏi thăm, lại bị dẫn đến bệnh viện kiểm tra, cứ nghĩ chuyện này cuối cùng cũng coi như giải quyết xong, nhưng rắc rối mới đã lại bay đến… Do tính đặc thù của địa điểm xảy ra sự việc, ba người từ thân phận người bị hại nháy mắt trở thành kẻ bị tình nghi.
Cảnh sát nhất mực yêu cầu ba người giải thích về thân phận của người chết…
Phong Tiểu Tiểu biết được tin lá cải mới nhất này là khi ra khỏi nhà đi mua thức ăn nên nghe được, trở về liền kể với Dương Nghiên: "Ba tên nhãi kia thật quá đen đủi, e rằng nước bẩn trên người bọn chúng không dễ rửa như chúng ta."
"Không sao, dù sao xác chết cũng không còn, muốn lập án phải có căn cứ chứ." Dương Nghiên lại không mấy để ý, "Hơn nữa, bọn chúng sẽ không khai ra chúng ta đâu. Một là nói cũng không ai thèm tin, hai là có người tin thì chúng cũng không dám nói… Thần tiên?! Sau khi tự mình trải qua quá trình hoàn dương, ba tên côn đồ đó cho dù có chết thêm lần nữa cũng không dám đắc tội với chúng ta."
Dù gì nhẫn nhịn một chút là có thể ra ngoài, dựa theo lời Lý Trường đã nói, người bị hại cũng không có nữa, còn sợ cái quái gì!
"Cũng đúng, dù sao cũng không đủ chứng cứ, coi như là thể nghiệm cuộc sống đi." Phong Tiểu Tiểu nghĩ ngợi, dứt khoát tán thành cách nói của Dương Nghiên, vứt ba người kia ra sau đầu. Dương Nghiên vươn vai muốn đứng dậy khỏi sô pha, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, Xi Vưu vừa gọi điện thoại tới."
"Nói gì?!" Phong Tiểu Tiểu đang ở trong nhà bếp nghe vậy thì nghiêng nửa người ra.
"Hình như muốn qua ăn cơm với chúng ta." Dương Nghiên nói, "Buổi tối cô làm thêm mấy món đi."
Không nói còn đỡ, vừa nói xong Phong Tiểu Tiểu đến gạo cũng không lấy nữa, lau tay nói thẳng: "Làm cái rắm! Có người trả tiền, đương nhiên là đi ăn tiệm."
"…"