Cậu em họ nhìn thấy, Đường Cần cũng nhìn thấy.
Ban đầu còn tưởng là ảo giác, nhưng dụi mắt vài cái mà rừng trúc vẫn là rừng trúc. Một trận gió nhẹ lướt qua, lá trúc lay động xào xạc, không khí thanh u yên tĩnh mơ hồ truyền ra. Trong rừng có một lối đi âm u được rải đầy đá cuội, cách đó không xa còn có một cái hồ lớn phản chiếu ánh mặt trời, toàn bộ đều được bài trí theo phong cách cổ xưa dào dạt lánh đời... Cái rắm ấy!
Cậu em họ ngây ngốc quay lại nhìn đằng sau mình. Lúc này, chốn phồn hoa đô thị bị màn đêm bao phủ, ánh sao tỏa sáng trong đêm đen tĩnh lặng. Vậy mà quay đầu lại, rừng trúc xanh bát ngát vẫn xào xạc dưới ánh mặt trời, trong hồ nước cách đó không xa còn đang lăn tăn gợn sóng...
Má ơi, đây là xuyên không gian trong truyền thuyết sao?