Bình tĩnh, đạm mạc, thản nhiên không thèm để ý.
Phong Tiểu Tiểu rõ ràng cảm giác được rằng Phục Hy đang giữ thái độ thản nhiên đối với tất cả sự vật trên đời. Dường như trong mắt anh, toàn bộ thế giới chỉ giống như hạt bụi nhỏ bé, không đáng để tâm.
Rõ ràng anh đứng dưới ánh mặt trời, lại không chân thật giống như ảo ảnh do ánh nắng hóa thành, giống như anh chưa từng thuộc về thế giới này.
Hơi tò mò và cùng chút nhàm chán đưa tay vuốt ve bức tường bên ngoài nhà thờ, sắc mặt Phục Hy không có chút biến hóa nào: "Tuy anh sẽ không ngăn em cứu thế. Nhưng mà Tiểu Oa à, em phải nhớ... Em và anh đã định trước là không có khả năng và cũng không nên vì nhân quả luân hồi của thế giới mà hao tâm tổn trí xoay chuyển càn khôn. Cho dù thế giới thật sự bị hủy diệt, cũng chỉ là việc nhỏ không liên quan gì đến chúng ta mà thôi. Cho nên em vui đùa một chút thì được, không cần quá để ý kết quả." Cũng miễn cho về sau sẽ mất mát thương cảm vì không thể thay đổi kết cục...