Ăn cơm xong không lâu, người chuyển phát nhanh cuối cùng cũng tới. Sau khi ký nhận xong, xé bỏ lớp bọc bên ngoài, vừa nhìn đã thấy một cái túi nhựa dày chống nước bọc kín một xấp phù triện màu vàng. Bên ngoài cái bọc còn dán một tờ giấy, chữ cực xấu, nội dung được viết cũng không thân thiện là bao.
[Lén móc hàng chuyển phát nhanh, cả nhà chết!!!]
"…"
Người anh em này rõ ràng là lúc trước đã từng bị móc một hoặc rất nhiều kiện hàng. Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Phong Tiểu Tiểu chính là như vậy.
Còn chuyện thứ hai khiến Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hiếu kỳ chính là, kẻ móc trộm sau khi móc kiện hàng và xé bỏ lớp bọc kia rồi nhìn thấy một xấp bùa màu vàng, thì sẽ có biểu cảm như thế nào?!
Cho dù thế nào, phù triện coi như cũng đã về hàng. May mà sau khi nhân viên chuyển phát nhanh đi khỏi, Phong Tiểu Tiểu mới bóc gói hàng ra, nếu không lần sau chuyển phát nhanh đến địa chỉ này nói không chừng sẽ thật sự muốn móc luôn.
Ba con quỷ hưng phấn bay xung quanh đống phù triện: "Chị đại, mau mau, dùng thử xem sao."
Khương Lễ cũng dùng ánh mắt ngập nước chờ đợi nhìn Phong Tiểu Tiểu, chỉ thiếu không có cái đuôi ngoe nguẩy đằng sau.
"Hay là đợi sư phụ về đi." Phong Tiểu Tiểu nói, "Lần trước dùng xong tôi biến luôn thành đuôi rắn rồi ngất đi, ngộ nhỡ lần này cũng như vậy…" Có một Khương Lễ với chuẩn mực đạo đức xã hội có vẻ méo mó canh ở bên cạnh, còn là người yêu thầm mình. Hơn nữa, tạm thời vẫn chưa biết là kế thừa vị cổ thần nào, biến thân cơ bản là đồng nghĩa với việc nội y sẽ bị hủy, Phong Tiểu Tiểu thực sự không có cảm giác an toàn.
Ba con quỷ thất vọng: "Muốn xem quá…"
Phong Tiểu Tiểu vuốt cằm nghĩ ngợi: "Tôi thì không được, nhưng Khương Lễ có thể thử trước."
"Mình?!" Trên mặt Tiểu Khương bay lên chút đỏ ửng, có chút hiếu kỳ, cũng có chút căng thẳng, "Mình thực sự có thể sao?! Tiểu Tiểu cảm thấy mình sẽ là vị thần gì?!"
"Cái này…" Đúng là câu hỏi rất có chiều sâu.
Phong Tiểu Tiểu khó xử ho khan một tiếng: "Hay là thử luôn đi, tôi nhớ cái này trực tiếp khua trước mặt đối phương là được…"
Vừa nói cô vừa lấy ra một tấm phù triện. Không cần làm gì đặc biệt, Phong Tiểu Tiểu đã cảm nhận được tấm phù triện trong tay mình bắt đầu tản nhiệt nhè nhẹ, rồi dần dần trở nên nóng hơn, cảm giác ngứa rát nóng ran ở giữa hay chân mày chầm chậm lan rộng ra, cơ thể lại bắt đầu muốn giãn nở, hai chân cũng… Mẹ kiếp!
Phong Tiểu Tiểu khẽ chửi một tiếng rồi ném phù triện đến trước mặt Khương Lễ. Người phải biến thân hiện giờ không phải là cô!
Trong khoảnh khắc phù triện sắp chạm vào da của Khương Lễ liền biến thành một luồng ánh sáng, thâm nhập vào cơ thể đối phương. Bởi vì người ra tay là Phong Tiểu Tiểu cho nên Tiểu Khương nhẫn nhịn phản xạ né tránh, cứng ngắc đón lấy.
Trong ánh mắt chờ đợi của một người ba quỷ, ánh mắt của bạn nam sinh trước mặt từ thanh tú ngại ngùng do hiếu kỳ dần trở nên mơ màng, từ mơ màng chuyển sang độc ác điên cuồng. Từng đường tơ máu nhuộm dần lên nhãn cầu, một cặp sừng dê sắc nhọn mọc ra trên đỉnh đầu.
Sau khi sừng dê mọc thành hình dài bằng khoảng một cánh tay thì lệ khí ngút trời trong chớp mắt liền bộc phát ra. Ba con quỷ hốt hoảng kêu lên một tiếng, lệ khí xông tới làm thần hồn bọn chúng hỗn loạn một phen. Nếu không phải may mà bọn chúng đứng phía sau Phong Tiểu Tiểu, thì trong một cái chớp mắt đã xong đời rồi.
Không cần mắt thông thiên, cho dù là Phong Tiểu Tiểu và ba con quỷ cũng có thể nhìn thấy màu máu nồng đậm quấn quanh cơ thể Khương Lễ.
Con ngươi đỏ au, cặp sừng dê đen nhánh sắc nhọn, kết hợp với ngũ quan thanh tú theo hướng điềm đạm nho nhã của Khương Lễ, so sánh tương phản tạo ra một loại ma tính yêu dị.
"Người này còn ác liệt hơn cả tôi." Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng dẫn ba con quỷ cùng lui về phía góc tường. Nuốt nước bọt, cẩn thận hạ giọng nói, "Tôi và Nhị Lang Thần lần đầu thức tỉnh đều ngất luôn, cậu ta còn đứng được lâu như vậy…"
"Chị đại…" Trong lòng ba tên quỷ đều muốn khóc ròng, hai mắt đẫm lệ khó khăn mở miệng, "Bây giờ không phải là lúc nghiên cứu Tiểu Khương. Mau đánh ngất cậu ta đi, mấy đứa bọn này sắp không chống cự được nữa rồi."
"Làm bằng cách nào?! Tôi cũng biến thân sao?!" Phong Tiểu Tiểu vẫn còn đang do dự suy nghĩ… Là mạng người quan trọng? Hay là nội y quan trọng?!
Mẹ nó! Vì sao người khác biến thân cô cũng biến thân, nhưng người ta biến thân lại không phải đắn đo nhiều như cô?
Sau nay nếu như gặp Phục Hy, nhất định phải tìm cơ hội kéo anh ta ra ngoài biến thân một lần. Nhìn Thiên Hoàng khỏa thân mới có thể cân bằng một chút những bứt rứt tích tụ trong lòng mình.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tạo hình không thịnh hành như vậy, tàn hồn pháp thân vốn dĩ của Khương Lễ rốt cuộc là ai?! Phong Tiểu Tiểu rối rắm trầm tư.
Ba quỷ hồn triệt để khóc lên: "Chị đại!!! Nể tình mọi người cùng sống với nhau, chị cũng không thể giương mắt nhìn tên nhóc này hại chết bọn tôi chứ!"
Thôi được, có lẽ vẫn là mạng người quan trọng hơn, dù sao hôm nay mình cũng mặc váy. Đến lúc đó Khương Lễ đoán chừng là cùng ngất đi với cô, hiện trường chỉ còn lại ba con quỷ cũng chẳng làm được chuyện xấu xa gì… Phong Tiểu Tiểu hạ quyết tâm, nhanh chóng rút phù triện dán lên trán mình.
Một cái đuôi rắn trắng dài hai mét liền xuất hiện sau khi luồng sáng quét qua, ba con quỷ kinh ngạc, Phong Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc, trong phút chốc có cảm giác không cân bằng, tâm niệm chợt lóe lên, giữ chắc cái đuôi rắn, cũng coi như đứng vững rồi.
"Không ngất này!" Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc hét lên, sau đó cười, tay làm dấu chữ "V", kéo thử đuôi rắn đi lại, bản năng rất nhanh đã thích ứng với cách đi đứng mới này. Lại nhanh chóng trườn vào phòng lấy máy ảnh kỹ thuật số ra tự sướng để lưu niệm, tiện tay cũng giúp Tiểu Khương chụp vài kiểu…
Ba con quỷ đã không chịu nổi nữa rồi, phát điên mà hét lên: "Đừng chơi nữa!!!"
Hơi máu trên người Khương Lễ ngày càng đậm, có vẻ sắp ngưng kết thành thực thể phá vỡ căn phòng. Phong Tiểu Tiểu nhìn vậy nhưng thực sự không biết nên hóa giải chuyện này ra sao. Nghĩ chắc sau việc này Tiểu Khương cũng không đến mức tính sổ với mình, thế là dứt khoát dùng đuôi rắn quấn lấy người cậu ta, đập thẳng vào vách tường làm cậu ta ngất đi.
"Ăn chắc!" Phong Tiểu Tiểu cười.
"Này…" Huyết khí đầy trời tan ra, ba con quỷ trơ mắt nhìn sừng dê của Khương Lễ đang ngất từ từ thu lại, thật sự không biết nói gì.
Cách… thì đúng là cách hay, vấn đề là đây có phải quá trực tiếp rồi không?!
…
Khi Lý Trường và Dương Nghiên quay lại, thứ mà bọn họ nhìn thấy chính là Phong Tiểu Tiểu đang kéo đuôi rắn nằm trên sô pha xem ti vi. Còn Khương Lễ thì nằm trên thảm ở chân sô pha, ngoài ra còn có ba con quỷ hồn côn đồ nói không ra đang có biểu cảm gì.
"Ô, biến thân rồi sao?!" Lý Trường bình tĩnh nhìn cái đuôi rắn trắng dài chiếm cả cái sô pha, chào hỏi với Phong Tiểu Tiểu rồi chuẩn bị vào phòng thay đồ trước.
Dương Nghiên cũng chuyển tầm mắt, nhìn trái nhìn phải: "Alice đâu?"
Ba con quỷ vẻ mặt sùng bái nhìn hai người đàn ông này. Quả nhiên thần tiên đều không giống người thường, hãy nhìn tố chất tâm lý của người ta này…
Phong Tiểu Tiểu bĩu môi, trượt đuôi rắn từ sô pha xuống, chống đỡ thân mình đứng dậy: "Những chuyện đó không vội, mọi người mau xem Tiểu Khương rốt cuộc là cái gì?!" Nói xong liền lấy máy ảnh ra chọn chọn, chọn ra mấy tấm ảnh mình chụp cho Khương Lễ.
"Ồ, có cả ảnh sao?!" Lý Trường quả nhiên có hứng thú sát lại, miệng nói, "Cho sư phụ xem, cho sư phụ xem. Ai lại to gan như vậy, dám tranh phụ nữ với Phục Hy… Ơ."
Sau khi xem kỹ bức ảnh, sắc mặt Lý Trường phút chốc tái mét. Dương Nghiên cũng xem ảnh, hiếu kỳ: "Sao thế? Tên nhóc này là ai?!"
"…" Lý Trường mấp máy môi vài cái, cuối cùng, dưới ánh mắt của hai người ba quỷ mới yếu ớt lên tiếng: "Xi Vưu…"