Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 16 - Chương 15: Phụ huynh

Chapter 16 - Chương 15: Phụ huynh

Ông Dương thật ra cũng không ngốc. Không chỉ không ngốc, mà còn có thể nói là rất khôn khéo. Người nắm trong tay gia nghiệp lớn như vậy, nếu thật là kẻ ngốc, thì người có thể thành tỉ phú đã chẳng phải là ông ta.

Trừ việc bạn nhỏ tiểu Hồ ngoài ý muốn nhập cung mà ông Dương thật sự không biết ra, thì những việc khác ví dụ như mâu thuẫn giữa con đẻ và con nuôi, hay ví dụ như tâm tư của vợ mới, vợ cũ tổng cộng bảy bà. Những việc đó dưới con mắt ông Dương đều nhìn rất rõ ràng.

Nhưng biết thì biết, ông Dương lại không định nhúng tay vào bất cứ việc gì. Bảy bà vợ trọng tiền tài không trọng người, điều này cũng dễ hiểu thôi, ai bảo ông có nhiều tiền như vậy. Dù sao bản thân ông Dương cũng là người chỉ nhìn mặt không nhìn nội tâm, hai bên đều thuận theo nhu cầu, đừng ai nói ai thấp hèn.

Con vợ lẽ vung tay múa chân với con mình?! Con trai mà, rèn luyện một chút. Dù sao bà vợ thứ tám cũng sắp lên sàn, để bà vợ thứ bảy trước khi đi thì phát huy chút nhiệt lượng thừa giúp con mình rèn giũa một chút cũng được. Nếu ngay cả thằng nhãi bụi đời này mà cũng "chơi" không lại, thì về sau sao ông có thể yên tâm đem tập đoàn lớn như vậy giao cho con mình?! Tầm nhìn không đủ rộng, sớm muộn gì cũng bị người ăn đến xương cốt cũng không còn.

Cho nên, dưới ý đồ mặc kệ là rèn luyện hay gì đó của ông Dương, đồng thời cũng dưới sự giấu giếm tích cực của Dương Nghiên, mọi người đều vô cùng ăn ý duy trì cục diện nào đó mà không đánh vỡ nó.

Hơn nữa, thật ra ông Dương cũng thật sự muốn xem xem, sau khi ông đã sớm tuyên bố đứa con ruột chính là người thừa kế tiếp theo, thì còn có kẻ nào trong lòng vẫn có ý đồ bất chính, dưới đại cục đã định mà dám ngáng đường con trai ông không?!

Hai cha con một lớn một nhỏ ăn ý lên đài, khiến cho bao nhiêu người hiểu lầm rồi hy vọng. Vốn mọi người đều việc ai nấy chơi, không ai gây trở ngại đến ai, nhưng cái này cũng cần có một cái tiền đề, ví dụ như không thể lưu lại vết nhơ gì, hoặc ví dụ như đừng khiến chuyện quá ầm ĩ…

Cơ hồ là Dương Nghiên chân trước vừa mới bị cảnh sát lôi đi, phía sau ông Dương đã nhận được báo cáo từ đường riêng - có người cố ý muốn nhét phần ghi chép thẩm vấn vào sơ yếu lý lịch của Thái tử gia.

Từ ghi chép thẩm vấn và thuận tiện điều tra một chút hành tung kỳ quái của con trai mấy ngày gần đây, ông liền phát hiện thằng nhóc này không chỉ mất mặt đến nỗi bị côn đồ cho ăn hành, đánh cướp một trận. Tiếp đó còn dám chơi chưa lập gia đình mà ở chung, cuối cùng bị dính vào một vụ án mạng… Nhìn độ xui xẻo của con mình, ông Dương cũng nhịn không được mà lau mồ hôi lạnh. Ngẫm lại, tốt nhất vẫn gọi người về đây trước đã. Rèn luyện là một chuyện, nhưng cũng không thể rèn quá ác.

"Tiểu Tiểu, vị này chính là ba của tôi… Ông già, người này chính là sếp của con." Dương Nghiên cuối cùng vẫn theo người đàn ông mặc tây trang về nhà, có vẻ anh cũng thấy có nhiều chuyện nếu để người trong nhà ra mặt thì đơn giản hơn nhiều so với tự mình làm.

Hơn nữa, nếu ngẫu nhiên ra ngoài ở thì cũng được thôi, nhưng cũng không thể để thằng con "nhặt" kia quá kiêu ngạo được. Lúc cần lộ diện thì cũng phải lộ diện một chút, miễn cho một đám không có mắt không nhận ra ai mới là chủ nhân thực sự.

Ông Dương không nghĩ tới con mình lại sẽ dẫn theo một cô gái về nhà. Tuy rằng tố chất tâm lý rất tốt, nhưng nghe đến câu giới thiệu sau thì ông vẫn sửng sốt vài giây: "Sếp?!"

Phong Tiểu Tiểu cũng nghi hoặc, ngẫm lại rồi thăm dò mà hỏi Dương Nghiên: "Anh đang nói đến… Công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Thiên Đình?!"

"…" Dương Nghiên nghẹn nửa phút: "Tôi đang nói đến tiệm gốm nghệ thuật sắp mở của cô kìa."

Ông Dương lập tức ôm ngực ra vẻ khiếp sợ không thể chấp nhận nổi, mà lúc này người bị nghẹn lại đổi thành Phong Tiểu Tiểu: "Thật hay giả đấy?!"

Không chỉ có Phong Tiểu Tiểu không thể hiểu nổi vị Thái tử gia cao giá này tại sao lại tính đến tiệm nhỏ của cô để làm thuê, mà ông Dương lại càng không thể hiểu.

Trên dưới trái phải đánh giá con mình một phen, không giống như là tinh thần không tỉnh táo, không giống bị người ta bắt ép, cũng không giống như là bởi vì những lần chịu thiệt mấy ngày trước mà hận đời rồi tiến vào thời kỳ phản nghịch… Loại bỏ tất cả những điều không có khả năng, vậy điều còn lại cuối cùng chính là chân tướng.

Ông Dương rốt cuộc kết luận đại khái là vì tình yêu. Tuy rằng thứ này rất rẻ tiền, nhưng không thể phủ nhận rất nhiều hành vi không thể dùng tư duy logic để phán đoán đều xuất phát từ nó…

Tự cho là đã tìm được nguyên do mấu chốt, ông Dương liền bình tĩnh lại, châm điếu thuốc điều chỉnh lại suy nghĩ một chút. Ông ngồi yên lặng trên ghế sô pha hồi lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: "Còn chưa hỏi, nhà cô Phong đây là làm công việc gì?"

"Cháu là trẻ mồ côi, được một người nhận nuôi, ông ấy chuyên môn lang thang, bác cũng có thể gọi đó là nhà thám hiểm." Phong Tiểu Tiểu cảm thấy không còn lời gì để nói. Vì sao cô chỉ qua hóng hớt mà giờ lại thành đối tượng trọng điểm bị chú ý?!

Gia cảnh không tốt?! Được rồi, ông cũng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, không thể kỳ thị người khác. Ông Dương miễn cưỡng lý giải đây là bởi vì bản thân cô gái này rất xuất sắc: "… Như vậy, cô Phong đây đã tốt nghiệp trường đại học nào? Học chuyên ngành gì, có thể giới thiệu một chút được không?"

"Thật ra cháu còn chưa tốt nghiệp, là đại học hạng ba, cũng không cần giới thiệu đâu ạ."

"… Cô Phong biết nấu cơm không?!" Chẳng lẽ là kiểu ôn nhu hiền thục?!

"Biết thì có biết, nhưng cũng bình thường thôi ạ. Cá nhân cháu tương đối thích mì ăn liền."

"…" Môi ông Dương run rẩy không ngừng, tàn thuốc trên ngón tay theo chấn động mà lả tả rớt xuống. Cuối cùng, ông rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chuyển hướng sang thằng con đang không có việc gì làm mà rống giận: "Thằng con chết tiệt! Ông đây không nhớ đã từng dạy mày mắt nhìn người kém như vậy?!" Tuyệt đối đừng nói với ông cái gì mà chỉ cần yêu sẽ cảm thấy đối phương cái gì cũng tốt, đây là đánh rắm! Con ông hẳn là đã sớm qua tuổi dậy thì rất nhiều năm rồi đi!

Dương Nghiên ho khan, đối với suy đoán linh tinh của ông già cũng cảm thấy bất mãn. Ngược lại, Phong Tiểu Tiểu cuối cùng đã hiểu ra đối phương có vẻ là hiểu lầm chuyện gì, vội xen vào: "Con trai bác có suy nghĩ gì thật ra không liên quan gì đến cháu cả."

"Có liên quan hay không cũng vô dụng, tôi sẽ không thừa nhận hai người." Ông Dương rống giận.

"…" Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: "Hay là như vậy đi, nếu bác thật sự lo lắng, vậy thì tùy tiện viết tấm chi phiếu một trăm tám mươi vạn đuổi cháu cút đi?!"

Ông Dương bị nghẹn đến mắt cũng trợn tròn.

"Ha." Dương Nghiên tương đối bình tĩnh, "Con rể vàng như tôi, giá trị con người lại thấp hơn ngàn vạn. Cô như vậy không phải là đang đánh vào mặt tôi sao?"

Nghe thằng con nói như vậy, ông Dương lại chậm rãi bình tĩnh lại: "… Có phải tôi hiểu lầm cái gì hay không?!"

"Đừng mà, vụ mua bán trị giá ngàn vạn mà bác chỉ nói một câu hiểu lầm là đã muốn hủy đi, điều này khiến lòng cháu tổn thương rất lớn đấy." Phong Tiểu Tiểu cười.

Ông Dương bình tĩnh nhìn đôi nam nữ đối diện hồi lâu, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, gật đầu với con mình: "Nói đi, rốt cuộc là tình huống gì đây?"

Dương Nghiên gật đầu: "Có chút rắc rối lớn, lần này khả năng lão Hồ sẽ không nể mặt cha đâu, con cảm thấy mình tốt nhất vẫn nên tránh ở bên ngoài một thời gian."

Nói tới đây liền rõ ràng, nếu sự tình trong đó phức tạp như vậy, ông cũng không thể nào lại cản trở. Ông Dương cũng không hỏi kỹ, chỉ châm thuốc lần nữa, hút hai hơi, hất cằm về phía Phong Tiểu Tiểu: "Cô gái này cha chưa gặp bao giờ, con tin cô ta như vậy?"

"Đương nhiên, giữa bọn con có quan hệ không thể cho ai biết." Dương Nghiên nhe răng mỉm cười.

"… Cút đi!"

Ông Dương cả giận.