Chereads / Tình đắng / Chapter 77 - Chương 77: Suýt nữa sảy thai (4)

Chapter 77 - Chương 77: Suýt nữa sảy thai (4)

An Noãn bước từng bước lại gần Mạc Trọng Huy, đi đến trước mặt hắn mới phát hiện sắc mặt hắn đã hơi trắng bệch, cũng không biết có phải là vì quá sợ hãi không.

"Mạc Trọng Huy, nếu như có chuyện gì bất trắc, anh cứ tính sổ với tôi, là tôi đẩy cô ta."

Mạc Trọng Huy nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, hỏi ngược lại, "An Noãn, em bình tĩnh quá nhỉ, nếu như có chuyện gì, em lấy gì để bù đắp cho tôi đây?"

An Noãn ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn.

"Con không còn nữa, có phải em sẽ đền cho tôi đứa con khác không?"

Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra cởi khẩu trang, nghiêm túc nói, "Ngài Mạc, cô Hà đã không còn chuyện gì nghiêm trọng nữa rồi, nhưng có hiện tượng sẩy thai, cần phải nhập viện quan sát."

Mạc Trọng Huy thở phào, gật đầu.

"Còn nữa, hiện giờ tâm trạng của cô Hà không được ổn định, anh nên vào thăm cô ấy thì hơn."

Trước khi Mạc Trọng Huy đi vào cũng không quên An Noãn, hắn lạnh lùng nói, "Em nên mừng vì đứa bé không sao, em đi đi."

An Noãn nghe thấy thế lập tức kéo La Hiểu Yến rời khỏi đó ngay lập tức.

***

Hà Tư Kỳ được chuyển đến phòng bệnh cao cấp, vừa nhìn thấy Mạc Trọng Huy, cô ta lại càng trở nên kích động hơn, nắm lấy tay hắn vừa khóc vừa nói, "Anh nhất định phải trả thù cho em, là An Noãn đẩy em, cô muốn giết chết đứa con của chúng ta, đồ phụ nữ độc ác, cô ta đang trả thù em, em mặc kệ, anh phải trả thù cho em!"

Mạc Trọng Huy xoa tóc cô ta dỗ dành, "Con không sao, nếu như em tiếp tục như vậy, có thể con sẽ có chuyện thật đấy."

Hà Tư Kỳ hoàn toàn không nghe, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Mạc Trọng Huy, đến bây giờ anh vẫn bên vực cô ta, đứa bé mạng lớn mới bình yên vô sự trong bụng em, nếu như con có mệnh hệ gì, anh vẫn tha cho An Noãn có phải không? Hay là, anh vốn mong muốn đứa bé này không còn nữa, như vậy anh có thể không còn áp lực, không còn rào cản để theo đuổi An Noãn. Mạc Trọng Huy, em nhìn thấu anh rồi, anh cút đi, em không muốn thấy anh nữa!"

Mạc Trọng Huy có chút bực mình liền nhăn mày lại.

Hà Tư Kỳ không thể khống chế cảm xúc của mình liền khóc thét lên, vừa khóc vừa la, "Em và chị em đều là người số khổ, chị em chết dưới tay gia đình anh, còn em, chắc em cũng sẽ chết dưới tay An Noãn mất thôi! Em và chị đều yêu cùng một người đàn ông, người đàn ông này tuy lớn mạnh, nhưng không thể bảo vệ hai chị em em, vì đối với anh mà nói, hai chị em em có cũng được mà không có cũng không sao!"

Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, dịu dàng an ủi nói, "Em nghĩ nhiều quá rồi, anh sẽ bảo vệ em và con, không để hai người chịu tổn thương đâu."

"Nhưng hai mẹ con em đã chịu tổn thương rồi, anh lại không giúp mẹ con em trả thù!"

Mạc Trọng Huy nổi giận, quát lên, "Em muốn anh làm sao để trả thù cho mẹ con em đây, giết chết An Noãn hả, hay là hại cô ấy vào tù một lần nữa? Em và Tư Nghiên yêu anh, An Noãn cũng vậy. Trước kia cô ấy yêu anh hơn bất kỳ ai, vì em, anh đã hoàn toàn hủy hoại cô ấy. Bây giờ, cô ấy không dễ dàng gì mới bước ra khỏi tù được, cô ấy chưa từng có ý muốn trả thù chúng ta, đều là chúng ta luôn đi khiêu khích cô ấy, nếu như em chịu ngoan ngoãn ở nhà, sao An Noãn lại có cơ hội đẩy em ngã, em đến cửa hàng cô ấy ra oai rồi phải không?"

Hà Tư Kỳ nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt không thể tin được, mỗi lời nói mỗi một chữ của hắn đều đang bênh vực An Noãn. Đây chính là người đàn ông mà cô ta muốn gửi gắm cả cuộc đời, đây chính là người đàn ông mà chị cô ta yêu bằng cả sinh mạng của mình.

"Đúng, em có đến cửa hàng của An Noãn ra oai với cô ta, đó là vì em không đủ lòng tin với mình, đó là vì sau khi em có thai anh chưa từng quan tâm đến em. Em mang thai năm tháng nay, anh ngủ bao nhiêu đêm với em, thời gian còn lại anh đi đâu? Em sợ, em sợ mất anh, cho nên em mới đi tìm An Noãn, đó là một nỗi sợ, anh có biết không?"

Mạc Trọng Huy hít thở sâu, đứng dậy, lạnh lùng nói, "Em nghỉ ngơi đi, bác sĩ sẽ dưỡng thai cho em, đừng nghĩ ngợi những chuyện khác, chuyện em nghĩ có rất nhiều điều không tồn tại."

Hà Tư Kỳ dụi mắt, nhìn hắn bằng vẻ tội nghiệp, nói, "Bây giờ anh muốn đi đâu?"

"Công ty có việc, có thời gian anh đến thăm em sau."

"Đây là thái độ anh dành cho em đấy hả? Em đã nhập viện rồi mà anh còn có tâm trạng đi lo chuyện của công ty! Mạc Trọng Huy, trong lòng anh, có lẽ em còn không bằng Thiên Đường, An Noãn là cả Mạc Thị của anh."

Mạc Trọng Huy ấn vào thái dương, chỉ cảm thấy rất đau, hắn mặc kệ cảm xúc của Hà Tư Kỳ, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh

Trương Húc ra khỏi bệnh viện cùng với Mạc Trọng Huy, ngồi trên xe, cậu ta chịu không nổi hỏi, "Ngài Mạc, tôi mới vừa đi điều tra, có nhân chứng thấy được người đẩy cô Hà ngã thật ra là La Hiểu Yến."

Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng trả lời, "Tôi biết rồi."

Hắn quá hiểu An Noãn, cô ấy chỉ cầu sao cho bọn họ đừng có đến tìm cô ấy, sao lại có chuyện chủ động đi kiếm chuyện được?

"Giờ cô Hà phải làm sao đây?"

"Bảo Thẩm Cầm Phong sắp xếp bác sĩ giỏi nhất đến dưỡng thai cho cô ấy."

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

Mạc Trọng Huy day day trán, nói khẽ, "Đi tìm An Noãn."

Xe dừng ở trước cửa hàng của An Noãn, cô ngốc này còn bình tĩnh mở cửa bán hàng, còn La Hiểu Yến thì đã về rồi.

Khi thấy Mạc Trọng Huy đi vào cửa hàng, An Noãn đột nhiên cau mày lại.

"Nghe nói người làm Tư Kỳ bị thương là bạn tốt của em, La Hiểu Yến."

An Noãn cắn môi, muốn đẩy người đàn ông này ra ngoài.

"Người phụ nữ đó to gan nhỉ, tôi giúp cô ta hết lần này đến lần khác, vậy mà cô ta lại dám động tay vào con tôi."

An Noãn không phục đáp trả, "Sao anh không nói là Hà Tư Kỳ ra tay trước, là cô ta đến gây chuyện trước. Hơn nữa, Hà Tư Kỳ không phải không sao rồi sao? Anh còn muốn gì nữa?"

"Tất nhiên là tôi sẽ không làm gì em cả, nhưng còn bạn em thì chưa chắc."

"Mạc Trọng Huy, anh đừng ức hiếp người quá đáng! Anh dám làm gì La Hiểu Yến, tôi sẽ giết chết Hà Tư kỳ, giết chết con của hai người, để họ Mạc của anh tuyệt tử tuyệt tôn!"

Mạc Trọng Huy phì cười, bước từng bước lại gần cô, ép cô vào góc tường, cười gằn từng câu từng chữ, "An Noãn, nghe rõ đây, chỉ cần đứa con này trong bụng Tư Kỳ không còn nữa thì cho dù là lý do gì, người tiếp theo phải sinh con cho tôi chính là em."

"Con mẹ nó, anh đừng có mà mơ!" An Noãn gào lên.

Hắn nắm lấy cằm cô, lạnh lùng nói, "Nếu như không có sự cố ba năm trước, con của chúng ta có lẽ cũng biết gọi ba rồi."

An Noãn cười lạnh, "Ba năm trước là sự cố? Lẽ nào đó không phải là kế hoạch mà anh và Hà Tư kỳ đã sắp xếp từ đầu rồi sao?"

Sắc mặt Mạc Trọng Huy sầm xuống, nghiêm túc nói, "Đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn."

"Mạc Trọng Huy, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Tôi hy vọng anh và Hà Tư Kỳ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhưng tại sao hai người lại hết lần này đến lần khác đều không chịu buông tha cho tôi thế? Tôi bị hai người hại còn chưa đủ hay sao?"

Tay Mạc Trọng Huy từ từ buông ra.

"Mạc Trọng Huy, sau này đừng đến tìm tôi nữa được không? Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi lại nghĩ đến người ba đã chết oan của tôi."