Mạc Trọng Huy ngẩn người, khẽ lên tiếng, "Tôi có thể lật lại vụ án đó giúp ba em để trả lại sự trong sạch cho ông ấy."
"Không cần, người cũng đã bị hai người hại chết rồi, giờ có làm những điều này cũng còn có ích lợi gì nữa? Bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên thôi, xin hai người đừng đến làm phiền tôi nữa."
***
Thời gian Hà Tư Kỳ dưỡng thai trong bệnh viện, Mạc Trọng Huy không đến thăm lần nào cả, chỉ sắp xếp trợ lý đến hỏi thăm hàng ngày.
Trương Húc đảm nhận công việc này, mỗi ngày đến bệnh viện đều bị Hà Tư Kỳ giày vò. Cốc chén trong phòng bệnh đều bị đập nát tứ tung, lộn xộn cả lên.
"Trợ lý Trương, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc Mạc Trọng Huy đang ở đâu?"
Hà Tư Kỳ tức giận hỏi, không biết đã là lần thứ mấy cô ta hỏi câu này rồi.
Trương Húc nhăn mày, khẽ khàng đáp, "Ngài Mạc đang có cuộc họp quan trọng ở Thượng Hải, sáng sớm nay đã bay rồi."
Hà Tư Kỳ cười lạnh, "Anh ấy bay đến Thượng Hải không cần anh sao? Trợ lý Trương, anh nói dối càng ngày càng không đạt tiêu chuẩn rồi đấy, anh còn muốn nói dối trước mặt tôi bao nhiêu lần nữa?"
"Cô Hà, những gì tôi nói đều là sự thật, ngài Mạc đến Thượng Hải một mình, dặn tôi ở lại chăm sóc cho cô."
Hà Tư Kỳ xua tay ra lệnh cho cậu ta câm miệng, "Trợ lý Trương, anh đừng nói gì nữa, tôi biết anh ấy đang làm gì, chắc chắn là đi tìm An Noãn rồi, anh giúp tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nếu như anh ấy còn không chịu đến thăm tôi, anh ấy sẽ hối hận!"
Trương Húc nơm nớp lo sợ truyền lại lời này cho Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy chỉ bình tĩnh nói, "Mặc kệ cô ấy, sau này cậu cũng không cần đến bệnh viện nữa."
Trương Húc không khỏi thở phào, công việc này không phải người bình thường có thể chịu được đâu.
"Cô Hà sẽ không làm chuyện gì dại dột chứ?"
Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng nói, "Cô ấy sẽ không làm gì đâu, cô ấy là người yêu thương bản thân mình hơn bất kỳ ai."
Rất lâu về sau, Trương Húc và Mạc Trọng Huy đều nghĩ, nếu như hôm đó nghe theo lời của Hà Tư Kỳ thì có lẽ rất nhiều bi kịch sẽ không xảy ra. Khi chuyện xảy ra rồi mới hối hận, mọi thứ đã không thể cứu vãn lại được nữa rồi.
***
An Noãn sống yên ổn được vài ngày, hàng ngày La Hiểu Yến vẫn đều đặn đưa đồ ăn đến. Hai người họ đều lựa chọn không nói chuyện tình cảm, không nói chuyện đàn ông, chủ đề đều hướng về công việc và cuộc sống bây giờ.
Có một hôm, Ngải Lợi đột nhiên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô và Thường Tử Phi như thế nào rồi.
An Noãn thành thật trả lời, "Em và Thường Tử Phi đã kết thúc lâu rồi."
Ngải Lợi than thở bên đầu dây kia, "Hôm nay chị nhìn thấy Thường Tử Phi đi dạo cùng một người phụ nữ khác, chị còn tưởng cậu ta giấu em đi ngoại tình, thật không ngờ hai người…"
Ngải Lợi nói tới đó thì dừng lại không nói tiếp nữa, sau đó thay đổi chủ đề, hỏi, "Noãn Noãn, bây giờ em vẫn độc thân chứ?"
An Noãn chỉ đơn giản "Vâng" một tiếng.
"Vậy chị giới thiệu cho em một người nhé, em họ chị gần đây mới du học từ Mỹ về, bề ngoài khôi ngô tuấn tú, nhưng mà tuổi tác hơi lớn một chút, ba mươi lăm tuổi rồi, vẫn đang tìm đối tượng, người nhà lo lắng, nhờ chị giới thiệu đối tượng cho nó, em có hứng thú đi gặp nó một lần không?"
An Noãn từ chối, "Chị Ngải Lợi, bây giờ em không muốn hẹn hò."
"Con bé ngốc này, Thường Tử Phi cũng đã tìm được mối tình mới rồi, lẽ nào em còn chưa quên được? Có phải em không tin chị Ngải Lợi không? Chị hứa với em, em họ chị thật sự rất tốt, gặp một lần thôi có được không?"
"Chị Ngải Lợi, hay chị đi tìm người khác đi, em không hợp đâu."
"Hợp hay không gặp mặt rồi mới biết được chứ, không hợp làm bạn cũng được mà, em không cảm thấy xung quanh em ít bạn lắm sao? Lúc nào cũng thui thủi một mình, em mới hai mươi mấy tuổi thôi đấy, đang vào độ tuổi thanh xuân, nên quen biết thêm bạn mới, mở rộng mối quan hệ, có thế mới có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình chứ. Hay là, em chưa quên được Thường Tử Phi?"
"Em không có."
"Vậy thì đúng rồi!" Ngải Lợi ngắt lời cô, "Được, quyết định vậy đi, tối ngày mai chị đến cửa hàng đón em, em ăn mặc thật đẹp vào nhé, chị thấy có hy vọng đấy."
"Chị Ngải Lợi, chị Ngải Lợi…"
An Noãn muốn từ chối, nhưng bên kia đã gác máy, Ngải Lợi trước giờ làm việc đều luôn nhanh gọn, cho dù người khác có đồng ý hay không, cô vẫn quyết định như vậy.
Hôm sau, An Noãn lo lắng suốt cả ngày, La Hiểu Yến phát hiện ra sự bất thường của cô, hỏi dò cô đã xảy ra chuyện gì.
An Noãn kể lại hết cho cô nghe, La Hiểu Yến kích động nói, "Xem mắt, chuyện này hay đấy, thời nay cụm từ này cũng thời thượng lắm đấy. Noãn Noãn, chị ủng hộ em, nói không chừng đây là duyên phận của em thì sao."
An Noãn bĩu môi.
"Noãn Noãn, em tuyệt đối đừng từ chối mấy chuyện này, chúng ta đều đã đến tuổi kết hôn, mối quan hệ của chúng ta vốn đã ít, không quen được những người đàn ông ưu tú, chỉ nhờ vào xem mắt thôi, cho nên em phải nắm bắt cơ hội này, nghiêm túc một chút, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gặp được người tốt thì sao."
An Noãn khẽ thở dài, chuyển sang đề tài khác.
Sau giờ tối Ngải Lợi đã đến cửa hàng cô, bắt An Noãn ăn mặc thật đẹp, trang điểm nhẹ cho cô.
"Tuy nói là không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nói thật với em, em họ chị rất tuấn tú, rất nhiều cô gái muốn theo đuổi nó, nhưng nó kén chọn lắm, chọn qua chọn lại rồi bỏ lỡ. Noãn Noãn, chị có giác quan thứ sáu rất kỳ diệu, chị cảm thấy nó sẽ thích em."
An Noãn nhếch môi, nói nhẹ, "Chị Ngải Lợi, em không muốn đi."
"Vậy đâu được, chị hẹn hết rồi mà, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi. Noãn Noãn, em không cần phải có áp lực gì đâu, coi như là giới thiệu người bạn cho em làm quen đi. Thanh niên cần phải ra ngoài quen nhiều bạn, phải phấn chấn lên chứ."
Ngải Lợi dẫn An Noãn đến nhà hàng Tây rất phong cách, ở đây An Noãn rất quen thuộc, vì hồi trước cô cũng đến đây vài lần cùng với Thường Tử Phi.
Lúc gặp em họ của Ngải Lợi, vẻ bên ngoài cũng được xem là tuấn tú, cũng không đoán được tuổi tác của anh ta.
Ấn tượng đầu tiên của An Noãn với anh ta là rất ga-lăng.
Ba người ngồi chưa được bao lâu, đột nhiên Ngải Lợi nhận được một cuộc điện thoại, đành xin lỗi An Noãn, "Cửa hàng đột nhiên có chuyện, Phù Thu gọi chị qua đó một chút, không ăn tối với em được rồi."
An Noãn bất lực gật đầu.
Sau khi Ngải Lợi đi khỏi, chỉ còn lại hai người, An Noãn cảm thấy khá ngại ngùng. Đặc biệt là khi nhìn thấy các cặp tình nhân ở xung quanh, cô lại càng cảm thấy không được tự nhiên hơn.
"Cô An, chị họ tôi thường hay nhắc đến cô, nói cô tốt bụng, dịu dàng xinh đẹp, hôm nay gặp được cô, quả nhiên đúng là sự thật, còn đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi nữa."
An Noãn đỏ mặt, nói khẽ, "Anh Đường, anh quá khen rồi."
"Cô An, bình thường cô có sở thích gì?"
An Noãn ngẩn người, suy nghĩ một hồi mới nhàn nhạt trả lời, "Tôi không có sở thích gì cả."
"Vậy thường ngày lúc chỉ có một mình cô làm những gì?"
Lúc chỉ có một mình à, An Noãn suy nghĩ rất lâu, khi một mình cô thích ngẩn người ra, cô có thể ngồi trên giường cả ngày, không làm gì cả, không nghĩ gì cả.
Thấy An Noãn không trả lời, anh ta cười nói, "Vậy để tôi nói về sở thích của mình vậy nhé, tôi thích đua xe, thích đánh golf, còn thích tập gym nữa."