Bị hắn nói như vậy, An Noãn có chút áy náy. Cô mạnh dạn ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
"Hử? Bây giờ không đói nữa à?" Hắn cưng chiều vuốt tóc cô.
"Em biết anh còn đói hơn em."
Cô nói mập mờ, không ngờ câu nói đùa này lại hoàn toàn khơi dậy dục vọng của hắn. Không cho cô cơ hội đổi ý, hắn hung hăng hôn lên môi cô, ngón tay thon dài lướt trên da thịt mềm mại của cô.
Ngày hôm đó, Mạc Trọng Huy vô cùng dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn, đưa cô hưởng thụ vui vẻ cực hạn.
Bị giày vò mấy lần liền, cuối cùng An Noãn mềm nhũn ở trong lòng hắn, chỉ khẽ cử động thôi cũng cảm thấy cả người rã rời.
"Có phải vừa rồi anh làm em đau không?"
An Noãn trừng hắn một cái, trêu chọc, "Mạc Trọng Huy, em nghe nói dục vọng quá mạnh mẽ cũng là một loại bệnh. Rất nhiều người đàn ông dục vọng quá mạnh, vợ không thỏa mãn được anh ta nên chủ động tìm phụ nữ cho người đàn ông của mình."
Mạc Trọng Huy cốc lên trán cô một cái, "Anh không phải kiểu đó. Anh chỉ có cảm giác với em, nếu không cũng sẽ không vì em mà cấm dục bốn năm. Có lẽ là kìm nén quá lâu, hoặc là anh quá yêu em, muốn thế nào cũng cảm thấy không đủ."
"Mạc Trọng Huy, anh nói xem tại sao mãi mà em không có thai, em có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"
Hắn cười xoa đầu cô, nhẹ giọng nói, "Không cần đâu, chuyện con cái để thuận theo tự nhiên đi, có thì có, không có thì thôi. Nói thật, anh muốn cùng em sống thế giới hai người, không có người thứ ba chen vào hơn."
"Biến thái, nào có ai nói con mình thành người thứ ba chứ!"
Mạc Trọng Huy ôm chặt cô, ngang tàng nói, "Anh chỉ cần em, không cần ai nữa."
An Noãn bĩu môi, nhưng trong lòng lại ấm áp. Cô biết hắn muốn có con, chỉ là không muốn khiến cô áp lực thôi.
Gần như ngày nào nhà họ Thẩm cũng sẽ gọi điện thoại đến. Ban đầu An Noãn không nghe, sau đó bọn họ gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, bình thường chỉ cần là ông cụ Thẩm gọi, hắn đều sẽ đưa cho An Noãn nghe.
Ông cụ Thẩm luôn oán trách ở đầu kia, "Noãn Noãn, cháu cãi nhau với bác hai, ông ngoại không đắc tội cháu vậy mà cháu bỏ mặc cả ông luôn."
An Noãn vô cùng lúng túng.
Ông cụ Thẩm nhiều lần bảo cô về nhà ăn cơm, nhưng An Noãn đều từ chối.
Bây giờ cô không biết nên đối mặt với Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan thế nào.
Cô chỉ muốn hàng ngày ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, cho dù chỉ là hai người đơn thuần ngồi cạnh nhau làm việc của riêng mình, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ là không biết gần đây Mạc Trọng Huy đang làm gì, đột nhiên trở nên rất bận, đi sớm về muộn khiến An Noãn cảm thấy không quen.
Tối hôm đó, cô đột nhiên nói đùa, "Mạc Trọng Huy, không phải là anh nuôi tình nhân ở bên ngoài chứ? Buổi tối về với em, ban ngày đi với cô ta?"
Mạc Trọng Huy cốc lên đầu cô một cái, cưng chiều cười, cũng không giải thích, chỉ nói đơn giản, "Qua mấy ngày nữa em sẽ biết."
Lúc Mạc Trọng Huy không có ở nhà, An Noãn làm tổ trong phòng sách của hắn đọc sách, hoặc đến phòng chiếu phim xem phim, cuộc sống trôi qua rất chậm chạp thanh thản. Thật ra cô rất muốn hàng ngày nấu cơm xong đợi hắn trở về, nhưng từ hôm bị đứt tay ở phòng bếp, Mạc Trọng Huy không cho phép cô xuống bếp nữa. Có một lần cô nhân lúc hắn không có ở nhà, lén mua đồ ăn đem về nấu cơm. Kết quả Mạc Trọng Huy về nổi trận lôi đình với cô, đổ hết đồ ăn cô đã nấu xong đi, hai người còn vì thế mà chiến tranh lạnh một đêm.
Bây giờ cô cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu như hắn không thích thì cô cứ chiều theo ý hắn, cần gì phải bởi vì loại chuyện nhỏ này mà cãi nhau, không những ảnh hưởng đến tình cảm của hai người mà còn ảnh hưởng cả tâm trạng bản thân. Cảm giác hai người nằm trên cùng một cái giường, quay lưng vào nhau không nói câu gì thật khó chịu. Cô chỉ thích chui vào lòng hắn ngủ, hưởng thụ sự dịu dàng và cưng chiều của hắn.
Sáng sớm hôm nay, An Noãn còn chưa tỉnh ngủ, Mạc Trọng Huy đã dậy ra ngoài rồi.
Hắn hôn lên đôi môi hồng mềm mại của cô, dịu dàng nói với cô: "Hôm nay anh phải đến nơi khác công tác, buổi tối bảo Thẩm Thần Bằng đưa em ra ngoài ăn cơm."
An Noãn lập tức tỉnh ngủ, không tự chủ được cau mày lại.
"Ngoan, anh về sẽ mua quà cho em." Hắn dỗ cô.
An Noãn vẫn xụ mặt xuống, hậm hực, "Mạc Trọng Huy, anh biết hôm nay là ngày gì không?"
"Hôm nay là ngày gì?"
An Noãn đập gối vào hắn, gầm lên, "Anh cút đi, đừng có về nữa."
Mạc Trọng Huy sửa lại tóc bị đập rối, vỗ nhẹ má cô dỗ, "Ngoan, anh thật sự có việc rất quan trọng."
An Noãn quay đi chỗ khác, lạnh lùng nói: "Cút cút cút, cút càng xa càng tốt, đừng có về nữa."
Mạc Trọng Huy không để ý cô đang tức giận, đi thẳng ra khỏi phòng.
An Noãn chỉ nghĩ là hắn đang trêu mình, không ngờ hắn lại đi thật rồi.
Hôm nay là sinh nhật cô, cô tưởng là hắn sẽ nhớ. Cô không dám tin, người luôn miệng nói yêu cô, ngay cả sinh nhật cô cũng quên mất.
Cô gọi điện thoại cho trợ lý Trương, muốn xác nhận xem có phải hắn đang trêu mình không.
Trợ lý Trương ở đầu kia nghiêm túc trả lời cô, "Cô An, hôm nay tôi và ngài Mạc phải đến Thượng Hải một chuyến, bên kia có một hạng mục mới sắp triển khai, ngài Mạc muốn đích thân chủ trì."
Cúp điện thoại, An Noãn hoàn toàn thất vọng.
Lâm Dịch Xuyên lại nhớ sinh nhật cô, từ sáng sớm đã gọi điện thoại cho cô, giọng anh vẫn dễ nghe như vậy.
"An Noãn, sinh nhật vui vẻ."
Một câu chúc phúc đơn giản, An Noãn cảm thấy trong lòng càng chua xót hơn.
"Lão Lâm, cám ơn anh."
"Khách sáo như vậy xa lạ quá, có thời gian thì đến Luân Đôn chơi, Tảo Tảo rất nhớ em."
"Em thật muốn đi thăm Tảo Tảo ngay bây giờ."
Tính ra thì đã một khoảng thời gian không gặp đứa bé rồi.
Lâm Dịch Xuyên nói với cô, "Tảo Tảo đã nhập học rồi, nó chơi với các bạn nhỏ ở trường học vô cùng tốt, cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Nó vẫn nhớ em, nhưng sau khi anh giảng giải cho nó hiểu mẹ nó có người nhà của mình, phải ở bên người nhà thì nó thông cảm rồi. An Noãn, nó càng ngày càng hiểu chuyện, em không cần lo lắng cho nó."
An Noãn nghe mà vui vẻ yên tâm.
"Trước kia năm nào anh cũng chuẩn bị quà cho em, năm nay thì không có rồi, nhưng, chắc Mạc Trọng Huy sẽ chuẩn bị cho em nhỉ."
Lời của Lâm Dịch Xuyên khiến trái tim An Noãn đau nhói. Đừng nói quà, căn bản ngay cả sinh nhật của cô người kia cũng quên mất.
An Noãn nói chuyện với Lâm Dịch Xuyên rất lâu, dần dần, tâm trạng cô cũng tốt hơn nhiều. Lâm Dịch Xuyên nói JM lại đang có thêm chi nhánh công ty ở hai quốc gia nữa. JM phát triển càng ngày càng tốt, anh cũng càng ngày càng bận rộn. May mà có ông bà Lâm chăm sóc Tảo Tảo, anh mới có thể chuyên tâm vào sự nghiệp.
"Lão Lâm, JM càng ngày càng có tiếng trên thị trường quốc tế, em thấy mừng cho anh. Em còn có thể rất kiêu ngạo nói cho người khác biết, em quen CEO của JM nữa."