Lâm Dịch Xuyên khẽ cười ra tiếng, trêu ghẹo cô, "Em còn có thể nói cho người khác biết, em là bạn gái cũ của CEO của JM, là người phụ nữ duy nhất anh ta từng yêu."
Một câu nói đùa lại khiến An Noãn chua xót trong lòng.
Bọn họ lại nói chuyện một lúc, có điện thoại gọi đến, An Noãn mới tạm biệt anh.
Ông cụ Thẩm gọi điện thoại đến. Cô vừa ấn nút nghe thì giọng nói sang sảng của ông cụ truyền đến, "Noãn Noãn, tối nay về nhà ăn cơm đi, hôm nay là sinh nhật cháu, về nhà mọi người tổ chức sinh nhật cho cháu."
Trong lòng An Noãn càng khó chịu hơn, mọi người đều nhớ sinh nhật cô, sao chỉ có mình Mạc Trọng Huy là quên mất.
An Noãn có chút mất mát nói: "Ông ngoại, cháu không đón sinh nhật, bởi vì hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ cháu."
Đầu kia im lặng một lúc lâu.
"Noãn Noãn, cho dù thế nào cũng về để ông ngoại nhìn cháu một cái đi. Ông ngoại rất nhớ cháu."
"Ngày mai cháu về thăm ông được không?"
Trong lòng An Noãn vẫn có mong đợi với Mạc Trọng Huy, mong đợi hắn cho cô một sự ngạc nhiên.
Ông cụ Thẩm thở dài, buồn bã nói, "Được rồi, ngày mai lại tổ chức sinh nhật cho cháu. Ông biết ngày quan trọng như vậy nhất định cháu sẽ đón cùng Huy."
Ngực An Noãn đau đớn, cô chỉ im lặng không nói gì.
Ngoài Lâm Dịch Xuyên và ông cụ Thẩm gọi điện thoại cho cô, cô còn nhận được tin nhắn chúc mừng của Thường Tử Phi, Ngải Lợi, Cố Thu, Thẩm Thần Phong, Thẩm Thần Dật và Hứa Vĩ Thần.
Hình như cả thế giới đều nhớ sinh nhật cô, chỉ trừ người yêu cô nhất.
An Noãn nấu cho mình một bát mì. Lúc ba vẫn còn, năm nào đến sinh nhật cô ông cũng đích thân nấu cho cô một bát mì, ông nói ăn mì trường thọ sẽ khỏe mạnh, may mắn.
Ngày sinh nhật của An Noãn cũng là ngày giỗ mẹ, mỗi lần đến ngày này, ba đều đưa An Noãn đi đến nghĩa trang thăm mẹ.
Lúc cô còn rất nhỏ, ba thường xuyên ở trước mộ mẹ cô, lần nào cũng ở đó cả ngày.
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, An Noãn đi ra ngoài đến tiệm bán hoa mua hai bó hoa bách hợp, bắt xe đến công viên vĩnh hằng của nhà họ Thẩm.
Nói ra cũng thật trùng hợp, taxi vừa mới đến công viên vĩnh hằng, xe của Thẩm Diệc Minh cũng theo sau xe cô đến nơi, hai người vô tình gặp nhau.
An Noãn kích động muốn chạy trốn, nhưng Thẩm Diệc Minh lại đi thẳng đến, bóng dáng cao lớn phủ lên trước mặt cô.
Thời gian hai tuần ngắn ngủi, An Noãn lại cảm thấy người trước mặt mình trở nên rất xa lạ.
"Noãn Noãn." Ông khàn giọng gọi tên cô.
An Noãn mấp máy môi, không thể mở miệng gọi hai tiếng "bác hai" được.
Thẩm Diệc Minh thì rất tự nhiên khoác vai cô, bình tĩnh nói, "Chúng ta cùng vào thăm mẹ cháu đi."
An Noãn giãy ra khỏi tay ông, đi một mình ở phía trước.
Thẩm Diệc Minh nhìn bóng dáng cố ý xa cách của cô, không tự chủ được cau mày lại.
An Noãn chia hai bó hoa ra đặt trước mộ của ba và mẹ, Thẩm Diệc Minh thì chỉ có một bó hoa, đặt ở trước mộ mẹ cô.
"Lần đầu tiên bác đến thăm mẹ cháu vào ngày giỗ của bà ấy." Thẩm Diệc Minh trầm giọng nói đầy thương cảm.
An Noãn nghe lại cảm thấy rất không thoải mái, đặc biệt là ba cô còn đang ở đây.
"Từ nhỏ đến lớn, năm nào giỗ mẹ, ba cháu cũng sẽ đưa cháu đến thăm mẹ, mẹ cháu chưa bao giờ cô đơn."
Thẩm Diệc Minh càng cau mày chặt hơn, làm sao ông có thể không nghe hiểu thái độ thù địch trong giọng nói của cô bé này chứ. Nhưng ông không trách cô, chỉ thương cô hơn.
Cô bé này rất nhẫn tâm, ròng rã hai tuần lễ rồi không về nhà họ Thẩm. Ông cảm thấy mình sắp nhớ cô đến phát điên rồi.
"Noãn Noãn, bác và mẹ cháu không phải quan hệ loạn luân như cháu nghĩ, chúng ta không có quan hệ huyết thống."
An Noãn hung hăng trừng ông một cái, lạnh lùng nói, "Bác hai, bác cảm thấy nói quan hệ của bác và mẹ cháu ở trước mặt ba cháu là thích hợp sao?"
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
An Noãn vốn dĩ muốn ở đây với ba mẹ cô thêm một lúc, nhưng Thẩm Diệc Minh ở đây, cô chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái.
"Bác hai, cháu đi trước đây, cháu còn có việc."
An Noãn nói ngắn gọn xong, đứng lên định rời đi.
"Bác đi cùng cháu."
Thẩm Diệc Minh cùng cô đi ra khỏi công viên vĩnh hằng.
Lúc này, bên ngoài công viên vĩnh hằng lại có thêm một chiếc xe, là xe của Mạc Bình Giang.
Mạc Bình Giang luôn quanh quẩn ở bên ngoài, nhìn thấy bọn họ, ông vội vàng đi qua chào hỏi, "Bí thư Thẩm, Noãn Noãn."
Thẩm Diệc Minh cau chặt mày, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Noãn Noãn, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cháu, bác muốn vào thăm mẹ cháu một chút, không biết có tiện không?"
"Xin lỗi, cháu không quyết định được chuyện này, bác hỏi bác hai cháu đi."
An Noãn lạnh lùng đả kích Mạc Bình Giang.
Mạc Bình Giang nào dám mở miệng với Thẩm Diệc Minh. Ông biết hôm nay An Noãn sẽ đến, chỉ là muốn thử vận may một chút, có lẽ cô bé này lương thiện, sẽ dẫn ông vào.
Mạc Bình Giang lái xe ảo não rời đi.
Công viên vĩnh hằng trống trải chỉ còn lại An Noãn và Thẩm Diệc Minh.
Thẩm Diệc Minh theo thói quen khoác vai cô, "Đi thôi, về nhà với bác nào. Mọi người ở nhà đang chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho cháu đấy."
An Noãn giãy ra khỏi tay ông, lạnh nhạt nói, "Không cần đâu, ngày giỗ của mẹ, cháu không tổ chức sinh nhật. Bác đi trước đi, cháu bảo Mạc Trọng Huy đến đón cháu."
Thẩm Diệc Minh gắt lên, "Cháu gái, lâu như vậy, cháu cũng đã dằn vặt đủ rồi, chẳng lẽ cháu thật sự định sau này không trở về nhà họ Thẩm nữa à?"
An Noãn cắn môi, không nói gì.
"Quan hệ của bác và mẹ cháu rất đơn thuần. Từ nhỏ chúng ta đã biết mình không có quan hệ huyết thống, chúng ta yêu nhau sâu đậm, chỉ là có quá nhiều nguyên nhân khiến chúng ta không thể tiến đến với nhau. Noãn Noãn, cháu không thể vì chuyện này mà sau này không để ý đến bác nữa."
An Noãn cực kỳ khách sáo nói, "Không phải cháu không để ý đến bác, chỉ là cháu thật sự không tổ chức sinh nhật, hơn nữa buổi tối cháu còn có việc."
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, "Cho dù cháu muốn đi đâu cũng cứ lên xe của bác, bác đưa cháu đi."
"Thật sự không cần đâu, bác đi trước đi, cháu không muốn làm lỡ thời gian của bác."
Thẩm Diệc Minh chưa bao giờ có cảm giác bất lực như vậy. Giây phút đó, ông không biết nên dỗ cô như thế nào, cô cố ý lạnh nhạt với mình, ông chỉ cảm thấy ngực đau thắt dữ dội.
Ông giơ tay cưỡng chế kéo cô vào trong lòng, dịu giọng dỗ dành, "Ngoan, không giận bác nữa, ngay từ đầu bác đã không muốn giấu cháu, chỉ là rất nhiều sự thật đối với cháu mà nói quá mức tàn nhẫn, bác không muốn cháu chịu đựng quá nhiều. Noãn Noãn, cùng bác về nhà được không?"
An Noãn dùng sức đẩy ông ra, lạnh lùng nói: "Nếu bác và mẹ cháu không có quan hệ huyết thống, vậy thì chúng ta không có bất cứ quan hệ nào mới đúng, cháu cũng không phải là cháu gái của nhà họ Thẩm."
Thẩm Diệc Minh giơ tay đỡ trán, rất đau đầu nói: "Diệc Như là con gái ruột của ông, cháu là cháu gái ruột của ông, bác không phải là người nhà họ Thẩm, không phải là con ruột của ông."
An Noãn có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng, "Cho dù cháu và nhà họ Thẩm có quan hệ hay không, cháu và bác cũng không có quan hệ, sau này bác cũng không cần phải đối xử tốt với cháu, càng đừng coi cháu là mẹ cháu nữa, rất ghê tởm."