"Noãn Noãn, cháu nhất định phải như vậy sao? Ở trong lòng bác, cháu vĩnh viễn là cháu gái của bác."
"Đáng tiếc cháu không phải, cháu không có chút hứng thú nào với chuyện trước kia của bác và mẹ cháu. Ở trong lòng cháu, ba và mẹ cháu mới là thích hợp nhất."
An Noãn lạnh lùng nói xong, một mình men theo con đường đi về phía trước.
Thẩm Diệc Minh day thái dương đang đau buốt như bị kim châm.
Hôm nay, ông hủy bỏ tất cả lộ trình của mình, tự cho mình một ngày nghỉ. Sáng sớm ông đã canh ở Shine, sợ kinh động đến cô, ông bám từ xa theo cô lên núi. Nửa tháng, gần như ngày nào ông cũng nhớ cô. Nghĩ cô sống có tốt không, nghĩ Mạc Trọng Huy có bắt nạt cô không. Ngày nào ông cũng gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy hỏi tình hình của cô.
Hôm nay ông đã sắp xếp xong tất cả, cùng cô đi thăm Diệc Như, buổi tối đưa cô về nhà, tổ chức sinh nhật cho cô.
Nhưng kế hoạch thì tốt, muốn thực hiện lại không dễ dàng như vậy. Cô bé này chống đối ông còn lớn hơn so với tưởng tượng của ông, ông gần như không biết nên dỗ cô lấy lòng cô như thế nào.
Tài xế rất nhanh đuổi kịp An Noãn, Thẩm Diệc Minh xuống xe, mềm không được, lúc này ông chuyển sang cứng, đi qua cưỡng chế túm lấy cánh tay cô, nửa kéo nửa ôm nhét cô vào xe.
"Bác muốn làm gì? Đại boss muốn bắt cóc dân thường giữa ban ngày ban mặt à?"
Thẩm Diệc Minh bị cô chọc cười, không biết làm sao nói, "Bác bắt cóc ai cũng không dám bắt cóc cháu, cháu hung dữ như vậy, bác sợ cháu lắm."
An Noãn lườm ông, nói với tài xế, "Phiền anh đưa tôi về Shine, tôi không đến nhà họ Thẩm."
Thẩm Diệc Minh day ấn đường, trầm giọng nói, "Cứ làm theo nó nói đi."
Xe của Thẩm Diệc Minh đưa An Noãn đến Shine, trước khi An Noãn xuống xe, Thẩm Diệc Minh đưa cho cô một cái hộp, cười nói, "Quà sinh nhật."
"Cháu không cần." An Noãn trả lại cho ông.
Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô dỗ, "Ngoan, nhận đi."
An Noãn không biết bên trong là cái gì, vẫn ngoan ngoãn cầm xuống xe.
Về đến Shine, cô mở ra phát hiện là sổ đỏ và một chùm chìa khóa, trên sổ đỏ là tên An Noãn.
Cô không thể ngờ Thẩm Diệc Minh sẽ tặng nhà cho cô. Cô nào biết suy nghĩ của Thẩm Diệc Minh, ông muốn cho cô một căn nhà, cho dù ở bên ngoài chịu uất ức gì thì cũng không đến mức không có nhà để về.
An Noãn nghĩ ngày khác sẽ trả lại quà. Đừng nói bây giờ không có quan hệ huyết thống với Thẩm Diệc Minh, cho dù vẫn là bác hai, cô cũng không thể nhận món quà quý giá như vậy.
Thấy trời sắp tối rồi mà Mạc Trọng Huy vẫn chưa về, đến một tin nhắn cũng không có, An Noãn vừa tức giận, vừa thất vọng, trong lòng cô cùng khó chịu
Đột nhiên có người gõ cửa, cô mong đợi chạy đi mở cửa, nhưng người đứng ngoài cửa lại là Thẩm Thần Bằng lưu manh vô lại.
Mắt An Noãn lập tức tối đi.
"Sinh nhật vui vẻ, em gái thân yêu. Nhìn thấy anh hình như rất thất vọng hả, có phải em đang đợi ai không?"
An Noãn trợn mắt, khó chịu nói, "Em không đợi ai, anh đến đây làm gì?"
"Phụng mệnh đưa em ra ngoài ăn cơm. Đi, anh đã đặt chỗ xong rồi."
"Em không muốn đi đâu hết, em mệt lắm."
Thẩm Thần Bằng đâu dễ bỏ qua cho cô, "Anh đã tốn bao nhiêu tiền mới đặt được chỗ, em không đi thì vẫn mất tiền, lãng phí biết bao. Đi theo anh. Còn nữa, mặc đẹp một chút, không thể làm anh mất mặt được, còn phải trang điểm nữa."
An Noãn bị Thẩm Thần Bằng đẩy đến phòng treo đồ. Đại công tử Thẩm đích thân chọn quần áo cho cô, ép cô trang điểm nhẹ.
"Perfect!" Thẩm Thần Bằng búng tay, "Quả nhiên là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Nhưng mà em gái nhà anh vốn dĩ đã đẹp, trang điểm đơn giản chút còn xinh đẹp hơn minh tinh nhiều, dẫn ra ngoài sẽ rất nở mặt."
Lên xe của Thẩm Thần Bằng, An Noãn cảm thấy có chút ngẩn ngơ, tại sao cô lại bị anh ta thuyết phục chứ?
Thẩm Thần Bằng đỗ xe ở hầm của một trung tâm thương mại, rồi kéo An Noãn xuống xe.
An Noãn luôn cảm thấy bầu không khí hôm nay có gì đó khác lạ, ánh mắt người đi đường nhìn cô cũng rất kỳ quái, có hâm mộ, có kinh ngạc, còn có rất nhiều người đuổi theo bước chân bọn họ.
"Bọn họ bị làm sao thế? Sao cứ nhìn chằm chằm chúng ta vậy? Thẩm Thần Bằng, có phải anh quá nổi tiếng không?"
Thẩm Thần Bằng cười, "Sợ là không phải anh nổi tiếng."
Thẩm Thần Bằng đưa cô lên tầng một của trung tâm thương mại, tất cả chữ trên màn hình điện tử đều là năm chữ "An Noãn, gả cho anh!'"
Trong lúc An Noãn tưởng là mình đang nằm mơ thì nghe thấy có người hét lên, "Nữ chính xuất hiện rồi".
Bỗng chốc, có rất nhiều người vây quanh bọn họ.
Thẩm Thần Bằng dắt tay An Noãn đột phá vòng vây, dẫn cô đến rạp chiếu phim. Tất cả màn hình hiển thị tinh thể lỏng đều chạy dòng chữ "An Noãn, gả cho anh!", Thẩm Thần Bằng dẫn An Noãn vào một phòng chiếu phim, trên màn hình đều là ảnh của An Noãn.
An Noãn ngây người ra, nghe thấy Thẩm Thần Bằng nói bên tai cô, "Lần này Huy rất nghiêm túc, cậu ta chuẩn bị rất lâu rồi. Tối hôm nay, tất cả trung tâm thương mại, các rạp chiếu phim lớn của tập đoàn Mạc thị trong cả nước đều hiện thị dòng chữ kia và ảnh của em, cậu ta đang cầu hôn em ngay trước mặt nhân dân cả nước đấy."
Rất nhiều người nhìn một cái là nhận ra cô ngay, rối rít chỉ, nói, "Đây không phải là nữ chính sao?"
An Noãn cảm thấy tất cả hình như là một giấc mơ, rất không chân thực.
Thẩm Thần Bằng đuổi theo cô, cười nói, "Em đừng chạy nữa, không chỉ Bắc Kinh đâu, hôm nay ở bất cứ thành phố nào đều xuất hiện dòng chữ này. Con người khiêm tốn như Huy, lần này lại khoa trương đến thế."
An Noãn cảm thấy Mạc Trọng Huy điên rồi, "Anh ấy đang ở đâu?"
"Đi, anh đưa em đi."
Thẩm Thần Bằng đưa cô đến công viên, trong công viên có rất nhiều người, An Noãn nhìn thấy ngay Mạc Trọng Huy đang đứng dưới ánh sao.
Hoa hồng kết thành tên bọn họ, giữa đóa hoa hồng là một hình trái tim lớn, Mạc Trọng Huy đứng trong hình trái tim, cầm bó hoa hồng lớn. Ánh sao chiếu xuống khiến bóng dáng hắn càng thêm cao lớn, khuôn mặt đẹp đẽ càng thêm nổi bật.
An Noãn nghe rõ tiếng nữ sinh xung quanh trầm trồ ca ngợi và hâm mộ.
Thẩm Thần Bằng đẩy An Noãn đến trước mặt Mạc Trọng Huy.
An Noãn không dám tin vào mắt mình, không dám tin người trước mặt chính là hắn.
"An Noãn, chúng ta quen biết nhau mười năm, gặp nhau lúc tuổi xuân tươi đẹp nhất, nhưng luôn bỏ lỡ nhau. Em của mười năm trước thuần khiết, lương thiện, tốt đẹp, giống như thiên sứ hạ phàm. Anh của mười năm trước sống trong bóng tối, sống trong hồi ức kinh khủng. Em quá tốt đẹp, anh không biết mình yêu em từ lúc nào. Anh không hiểu rõ lòng mình, yêu em đồng thời làm em tổn thương sâu đậm. Anh rất cảm ơn em vẫn đồng ý cho anh cơ hội, xoay chuyển nhiều năm như vậy, lại trở về bên cạnh anh. An Noãn, anh nợ em một đời không trả hết, nhưng tương lai, anh sẽ dùng nhiều lần quãng thời gian mười năm của anh để bồi thường gấp bội cho em, dùng sinh mạng của anh để yêu em, khiến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới. An Noãn, lấy anh nhé!"