Mạc Trọng Huy nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt ông cụ, lễ phép chào hỏi: "Ông ngoại, bác cả."
Ông cụ Thẩm hừ giọng: "Thằng nhóc cháu càng ngày càng khá đấy, giờ đã hoàn toàn không để ông già này vào trong mắt rồi, ngay cả điện thoại của ông mà cũng dám không nghe. Mạc Trọng Huy, là ai cho cháu mượn lá gan vậy?"
"Ông ngoại, cháu xin lỗi."
Ông cụ Thẩm thở dài, giọng điệu hơi hòa hoãn: "Ông biết, cháu bị kẹp ở giữa rất khó xử, nhất định là con bé An Noãn không cho cháu nghe điện thoại của bên nhà ông. Thôi được rồi, ông ngoại tha thứ cho cháu."
"Cảm ơn ông ngoại đã hiểu cho cháu."
"Hôm nay ông tới tìm cháu chỉ có một việc, hãy giúp ông khuyên Noãn Noãn về nhà, người trong nhà đều rất nhớ con bé. Có giận đến mức nào thì nửa tháng cũng nên tiêu tan rồi chứ, bảo nó về nhà đi."
Mạc Trọng Huy nhẹ gật đầu, cung kính nói: "Về nhà cháu nhất định sẽ nói chuyện lại với cô ấy ạ."
"Nhiệm vụ này giao cho cháu đấy, nếu cháu không hoàn thành được thì đừng mơ ông sẽ đồng ý gả con bé cho cháu."
Lông mày của Mạc Trọng Huy nhăn lại.
"Chuyển lời lại cho Noãn Noãn là bác hai của nó rất hối hận, bảo nó về nhà đi. Nếu có thể thì bảo nó gọi điện thoại cho ông, ông rất nhớ nó."
Đáng thương thay cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, Mạc Trọng Huy nhìn vẻ chân thành tha thiết trên gương mặt ông cụ Thẩm mà thấy cảm động không nói nên lời. Ông cụ thật sự rất yêu thương An Noãn.
Buổi tối Mạc Trọng Huy trở lại Shine, thấy An Noãn đang bận rộn ở trong phòng bếp. Trước kia trong phòng bếp không hề có dụng cụ và nồi nấu ăn, không biết cô nhóc này mua về lúc nào. Nhìn bóng dáng cô luống cuống tay chân mà Mạc Trọng Huy cảm thấy trong lòng mình như có dòng nước ấm đang chảy qua.
Hắn nhẹ nhàng đi đến, từ phía sau ôm chầm lấy cô.
An Noãn đang chuyên tâm vào việc rửa rau nên hoàn toàn không biết hắn trở về, quay lại giật nảy mình.
"Mạc Trọng Huy, anh làm em sợ muốn chết, anh đi ra ngoài đi, em xào hai món là xong rồi."
Hắn phàn nàn: "Không phải anh đã bảo em đừng xuống bếp rồi đấy à, sao lại không nghe lời rồi."
An Noãn cười: "Chẳng phải đàn ông nào cũng đều thích khi tan tầm về nhà, thấy vợ mình làm cả một bàn thức ăn chờ mình à?"
"Nhưng anh không thích em khổ cực như vậy."
An Noãn nhún vai, cười nói: "Dù gì em cũng không có việc gì cả, ngày nào cũng rất nhàm chán. Em thấy nấu cơm cho người yêu là một chuyện rất hạnh phúc. Em quyết định, bắt đầu từ mai, ngày nào em cũng sẽ nghiên cứu các món ăn. Mạc Trọng Huy, sau này anh có lộc ăn rồi."
Hắn vuốt tóc cô, cũng không phản đối, có lẽ nên để cô tìm ít chuyện để làm thì hơn.
"Anh nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi, một lúc nữa là có cơm rồi."
Mạc Trọng Huy hôn lên má cô một cái, sau đó mới ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng ngủ.
Hôm nay, từ lúc ra khỏi quán cà phê, tâm tình của An Noãn vẫn luôn rất phức tạp. Có lẽ là vì đã chứng kiến tình yêu của Thẩm Thần Bằng và Cố Thu khiến cô càng quý trọng tình cảm của chính mình hơn. Mỗi một tình yêu đều không dễ dàng như vậy, nếu có thể đến được với nhau thì nên cố gắng mà quý trọng, để ngày sau không có bất cứ tiếc nuối nào.
Cô đi chợ mua những món mà Mạc Trọng Huy thích ăn nhất, sau đó quay về tự tay nấu cơm cho hắn.
Mạc Trọng Huy tắm rửa xong thì cũng đúng lúc An Noãn bê thức ăn lên bàn.
Bốn món ăn, một bát canh, nhìn qua trông đơn giản nhưng món nào cũng là món mà hắn thích ăn nhất.
Mạc Trọng Huy kích động ôm cô vào lòng.
An Noãn giãy giụa: "Mạc Trọng Huy, anh vừa tắm xong đấy, trên người em bây giờ toàn là mùi khói dầu thôi."
Hắn khẽ cắn nhẹ môi cô, nói: "An Noãn, thật ra giờ phút này anh càng muốn ăn em hơn."
An Noãn thật muốn đánh chết hắn, dọa nạt: "Em khổ cực nghiên cứu cả buổi chiều đấy, hôm nay anh mà không ăn hết thì không cho phép lên giường ngủ."
Mạc Trọng Huy cười vui vẻ, ngồi xuống ăn cơm.
An Noãn cũng phải tự thừa nhận mình làm đồ ăn đều rất ngon, mà tất cả đều là món mà hắn thích ăn nhất, nhưng cái dáng vẻ ăn ngấu ăn nghiến của hắn vẫn khiến cô sợ hãi.
"Anh ăn từ từ thôi, có ai giành với anh đâu, chú ý hình tượng nào."
Hắn không để ý, nói: "Ở trước mặt bà xã của mình thì cần gì phải chú ý hình tượng."
An Noãn hừ mũi: "Em thật muốn chụp lại cái tướng ăn này của anh, rồi phát cho từng nhân viên của anh, để bọn họ nhìn xem, ngài Mạc bề ngoài lạnh lùng thường ngày lôi thôi lếch thếch đến mức nào."
"Em không sợ bị các nữ nhân viên trong công ty anh đánh hội đồng à?"
An Noãn hơi nheo mắt lại, giọng điệu đầy uy hiếp nói: "Anh lặp lại lần nữa xem."
Mạc Trọng Huy nhếch miệng, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.
Nhìn Mạc Trọng Huy ăn vui vẻ như vậy, trong lòng An Noãn cảm thấy ấm áp.
"Mạc Trọng Huy, em không trách anh ăn không hết đâu, anh đừng cố ăn."
Mạc Trọng Huy vét toàn bộ đồ ăn còn lại vào bát mình, tướng ăn của hắn làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cô cười nói: "Mạc Trọng Huy, anh không cần phải nể mặt em như thế đâu."
Hắn nói thật lòng: "Ngon thật mà."
Cuối cùng Mạc Trọng Huy cũng ăn sạch đồ ăn, ngay cả canh cũng không tha. Tên này trước kia luôn ăn rất ít, hôm nay đúng là đã cho cô đủ mặt mũi rồi.
An Noãn dọn bát đũa, chuẩn bị mang vào phòng bếp rửa. Mạc Trọng Huy lại đẩy cô sang một bên: "Để anh rửa, ăn xong phải vận động chứ, em mau đi tắm rửa đi, xong lại tiếp tục giúp anh vận động."
An Noãn đá cho hắn một cước, cô cởi tạp dề ra và quàng vào cổ hắn.
Cô tắm rửa xong, Mạc Trọng Huy cũng đã rửa sạch bát. An Noãn cười trêu hắn: "Đúng là phân công rõ ràng nhỉ, sau này ngày nào chúng ta cũng phân công như thế đi."
Mạc Trọng Huy kéo An Noãn ngồi xuống ghế sofa, hắn cầm khăn lông lau khô tóc giúp cô.
"An Noãn, ngày mai em về nhà họ Thẩm một chuyến đi"
An Noãn kích động đứng phắt dậy, nghiêm nghị chất vấn: "Vì sao? Có phải bên nhà có người đến tìm anh không?"
Mạc Trọng Huy gật đầu: "Ngày nào bên đấy cũng gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, nghe theo lời em nên anh không nhận cuộc nào cả. Hôm nay ông ngoại em đích thân đến công ty tìm anh, bảo anh nhắn em là bác hai em hối hận lắm rồi, em về nhà đi thôi."
"Em không về."
Mạc Trọng Huy ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, ngày mai về thăm ông ngoại em một chút đi, ông cũng lớn tuổi rồi, đừng để ông đau lòng quá. Nói thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng là người nhà của em, loại quan hệ máu mủ này không cắt đứt được đâu."
An Noãn đẩy hắn ra, cô gào lên: "Mạc Trọng Huy, em về nhà họ Thẩm thì anh được lợi gì? Có phải anh chán em rồi nên muốn tìm cớ đuổi em đi không?"
"Em nói linh tinh gì thế!" Mạc Trọng Huy nhíu mày.
"Em không nói linh tinh, nếu không thì vì sao anh muốn đuổi em đi? Mạc Trọng Huy, nếu anh chán em rồi thì có thể nói thẳng ra, em sẽ ra ngoài khách sạn ở, hoặc tự thuê nhà, không cần anh thu nhận."
Mạc Trọng Huy cuống lên, hắn không hề nghĩ tới việc cô nhóc này lại kích động như thế.
Hắn ôm cơ thể gầy gò của cô vào lòng: "Được được, không về thì không về, không đi đâu hết, em cứ ở chỗ này, ở bên cạnh anh."
An Noãn vẫn còn giãy giụa. Mạc Trọng Huy ôm cô càng chặt hơn. Nếu biết cô phản ứng mạnh như vậy, hắn đã không nói rồi.