Ban đêm nằm ở trên giường, thấy cảm xúc của An Noãn đã ổn định lại, hắn ôm cô thật chặt, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao em lại bài xích chuyện về nhà họ Thẩm như vậy?"
"Em không thích bác hai."
"Vậy còn ông ngoại thì sao, em không nhớ ông ngoại à?"
An Noãn rúc sâu vào ngực hắn, cô buồn bã nói: "Nhớ chứ, em rất nhớ ông ngoại, nhưng em sẽ không quay về nhà họ Thẩm nữa. Vài ngày nữa em sẽ hẹn ông ngoại ra ngoài gặp mặt."
"Sức khỏe của ông không tốt lắm, nếu sau này cứ phải ra ngoài gặp thì hơi mệt đấy."
"Nhưng mà em thật sự không muốn về nhà họ Thẩm."
Mạc Trọng Huy hôn lên tóc cô một cái, nói: "Nếu như anh về cùng em thì sao?"
"Không về, chỉ cần ngày nào bác hai còn chưa đồng ý cho chúng ta ở bên nhau thì em sẽ không về."
Mạc Trọng Huy ôm chặt cô, giây phút này hắn vừa cảm động, vừa mừng rỡ và thỏa mãn.
"An Noãn, ngày mai em gọi điện cho ông ngoại đi."
"Được."
"Ngoan, đi ngủ đi, chuyện tương lai sau này cứ để anh lo."
An Noãn duỗi tay ôm lấy eo hắn: "Mạc Trọng Huy, sau này anh đừng ép em về nhà nữa, nếu không em sẽ cảm thấy là anh đang muốn đuổi em đi đấy."
"Đồ ngốc, anh sẽ làm thế à? Cho dù đầu óc anh không được bình thường thì anh cũng không bao giờ đuổi em đi."
"Em chỉ muốn ở cùng với anh, nếu trở về nhà họ Thẩm, có lẽ em không ra ngoài được nữa."
Hai ngày nay Mạc Trọng Huy rất bận rộn. Sáng sớm hôm sau hắn lại phải tới công ty. Hắn kéo An Noãn rời giường ăn sáng, nhưng cô nằm lì không chịu dậy.
Hắn chịu thua: "Anh làm xong bữa sáng rồi, lát nữa em dậy hâm lại rồi hẵng ăn nhé."
An Noãn mơ mơ màng màng đáp lại.
"Nhớ một lát nữa gọi điện thoại cho ông ngoại em đấy nhé!"
"Ừm."
Mạc Trọng Huy thở dài, xoa đầu cô: "Lát anh sẽ gọi điện nhắc nhở em vậy."
Hắn giúp cô đắp lại chăn, cô nhóc này đã lại ngủ mất rồi rồi.
Hai ngày nay công ty đang triển khai dự án lớn, Mạc Trọng Huy đích thân tham gia chủ trì công việc. Đợi sau khi làm xong, hắn sẽ tạm dừng công việc lại, dành hết thời gian ở bên cạnh cô. Gần đây hắn cũng đang có suy nghĩ đem công ty giao cho người khác quản lý và dùng tất cả thời gian để trống cho cô, cho đứa con tương lai của bọn họ.
An Noãn ngủ rất say, nghe thấy có người gõ cửa, cô còn tưởng mình đang nằm mơ. Nhưng tiếng đập cửa vang lên liên tục, làm cô không cách nào ngủ tiếp được.
Cô bò dậy, yên lặng lắng nghe, đúng là có người đang gõ cửa thật.
Cô không biết ai sẽ tìm tới đây nên hơi bực mình đi mở cửa, nhưng người đứng bên ngoài lại là mẹ của Mạc Trọng Huy và cô của hắn.
An Noãn thở hắt ra vì kinh ngạc, cô vừa rời giường nên chưa kịp thay quần áo, cũng chưa chải đầu, lúc này chắc trông dáng vẻ của cô rất lôi thôi.
"Bác, bác gái." An Noãn nói lắp, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Đường Tĩnh Vi cười với cô: "Không sao, có thể mời chúng ta vào nhà ngồi một lát không?"
An Noãn gật đầu.
Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh đi vào nhà, An Noãn mời họ ngồi trên sofa, sau đó rót cho mỗi người một chén trà.
"Con trai bác ở đây nhiều năm rồi, mà đây là lần đầu tiên bác tới đấy." Đường Tĩnh Vi nói với vẻ buồn buồn.
Mạc Bạch Linh không có biểu cảm gì.
"Noãn Noãn, cháu cũng ngồi đi."
Đường Tĩnh Vi chỉ vào phía đối diện.
An Noãn ngồi xuống, hai tay cô nắm chặt lấy nhau, hơi khẩn trương.
"Noãn Noãn, hôm nay hai chúng ta mạo muội tới tìm cháu, hi vọng cháu không tức giận, chỉ là có một vài chuyện nhất định phải nói với cháu."
"Bác gái, xin bác cứ nói." An Noãn khách sáo.
Đường Tĩnh Vi hít sâu, bà nói khá nhỏ: "Gần đây nhà họ Mạc xảy ra khá nhiều biến cố, Huy đều biết cả, nhưng bác nghĩ hẳn là nó sẽ không nói cho cháu biết."
Trong lòng An Noãn nảy lên một cái, cô có dự cảm xấu.
"Có một vài người bà con xa của nhà họ Mạc trước kia đều dựa vào nhà bác, dựa vào ông cụ nhà bác để làm giàu, gần đây họ lần lượt đều bị điều tra, bị bắt. Rất rõ ràng rằng phía trên có người đang nhắm vào nhà họ Mạc, hiện tại chú của Huy đang bị bắt giữ để tiếp nhận điều tra. Tiếp theo chắc sẽ đến ba của Huy và bác cả của nó."
An Noãn siết chặt nắm tay, tim cô đau đớn.
"Noãn Noãn, cháu là cô gái thông minh, ai có bản lĩnh lớn như vậy ra tay với nhà họ Mạc nhà bác, bác nghĩ trong lòng cháu cũng hiểu rõ. Còn nguyên nhân…"
Đường Tĩnh Vi tỏ vẻ khó nói.
Mạc Bạch Linh xen vào, giọng của bà ta khá tức giận: "Bởi vì cô đấy, bởi vì người nhà cô phản đối cô với Huy, mà cô lại cố chấp không để ý đến họ, kiên trì đến với Huy, nên người nhà cô mới tức giận ra tay tàn nhẫn với nhà họ Mạc như vậy."
Móng tay An Noãn gần như đâm sâu vào lòng bàn tay, răng cắn chặt bờ môi.
Đường Tĩnh Vi nhìn cô mà thấy không đành lòng, nhưng bà không còn cách nào khác. Gần đây Mạc Bình Sơn rất tức giận, ông ta giao cho bà nhiệm vụ, nếu không hoàn thành, về nhà chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Mạc Bạch Linh tiếp tục nói những lời tàn nhẫn: "An Noãn, chúng tôi nói nhiều như vậy, cô hẳn là hiểu ý của chúng tôi. Chúng tôi cũng không hi vọng xa vời rằng cô sẽ giúp đỡ cầu tình bác hai của cô, chỉ cần cô rời khỏi Huy, không tăng thêm phiền phức cho nhà tôi là được rồi."
"Cháu không thể rời khỏi anh ấy."
Giọng nói của An Noãn nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được.
Mạc Bạch Linh cười lạnh: "Cô có ý gì? Ý của cô là vì muốn ở bên cạnh Huy mà muốn hi sinh lợi ích của nhà họ Mạc sao? An Noãn, làm người không thể quá ích kỷ như vậy, Không giấu gì cô, liên quan đến chuyện hôn sự của Huy, nhà họ Mạc chúng tôi đã có kế hoạch rồi. Chúng tôi đã giúp nó chọn được một cô dâu tốt, chỉ đợi nó gật đầu nữa thôi. Cô dâu này không chỉ môn đăng hộ đối với nhà chúng tôi, mà còn có thể giúp nhà họ Mạc nữa. Còn cô, cô quá cao quý, nhà chúng tôi không với tới nổi."
An Noãn đứng lên, cô cúi đầu với Đường Tĩnh Vi: "Cháu cầu xin bác cho cháu một cơ hội. Cháu và Mạc Trọng Huy thật lòng yêu nhau, cháu sẽ về nhà cố gắng thuyết phục bác hai. Bác gái, xin bác hãy cho cháu cơ hội!"
Nói đến đoạn sau, giọng của An Noãn trở nên nghẹn ngào. Cô cũng không biết vì sao mình đột nhiên đáng thương như vậy.
Đường Tĩnh Vi là người rất dễ mềm lòng, bà hơi mấp máy môi, muốn an ủi An Noãn, nhưng Mạc Bạch Linh lại lạnh lùng nói: "Chúng tôi cho cô cơ hội, vậy ai cho chúng tôi cơ hội? Chồng tôi hiện giờ đang rơi vào cảnh nguy hiểm rồi. Chúng tôi đã nhờ rất nhiều người đến nói lý với bác hai nhà cô, nhưng ông ta hoàn toàn không để ý tới. An Noãn, tôi cầu xin cô đấy, tôi cầu xin cô hãy rời khỏi Huy đi, cầu xin cô buông tha cho nhà họ Mạc chúng tôi."
"Thật xin lỗi, cháu thật sự rất yêu anh ấy."
Từ đầu đến cuối An Noãn vẫn cúi thấp đầu, không để cho hai người thấy được nước mắt của cô sắp chảy xuống.
"An Noãn, cô đừng…"
Mạc Bạch Linh giận dữ muốn nói tiếp, nhưng Đường Tĩnh Vi đã ngăn cản bà ta lại. "Được rồi, Bạch Linh, đừng nói nữa, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác thôi."
Mạc Bạch Linh gần như nhảy dựng lên: "Người bị điều tra bắt giữ không phải là chồng chị nên chị mới thản nhiên như vậy, còn che chở cho cô ta. Đến lúc chồng chị bị điều tra bắt giữ, để em nhìn xem chị còn có thể dửng dưng nói muốn tìm biện pháp khác hay không!"