Nói đến đây, giọng nói đàn ông mạnh mẽ lại có chút nghẹn ngào.
"Thật ra năm đó, bác đề nghị chia tay chỉ là trong cơn tức giận mà thôi. Bác tưởng rằng bác nói chia tay rồi, bà ấy sẽ quan tâm bác hơn, nhưng không hề, câu chia tay của bác đã đúng với mong muốn của bà ấy. Sau đó bác lại đi cầu xin bà ấy nhưng bà ấy không muốn cho bác cơ hội nữa."
An Noãn cắn môi, khẽ hỏi, "Tại sao bác phải nói với cháu những điều này?"
"Những lời này bác đã giấu ở trong lòng quá nhiều năm. Bác cũng từng nghĩ sẽ chôn giấu nó trong lòng đến hết đời, nhưng cháu quá giống mẹ cháu, nhìn thấy cháu, dường bác lại có cảm giác như bà ấy vẫn còn ở bên cạnh. An Noãn, bác tìm cháu ra ngoài còn có một chuyện khác muốn nhờ cháu. Bác muốn đến công viên vĩnh hằng của nhà họ Thẩm thăm mẹ cháu."
"Tại sao bác không đi tìm ông ngoại cháu?"
Mạc Bình Giang cười khẽ, "Nhà họ Thẩm các cháu bây giờ là do bác hai cháu định đoạt. Ông ấy vẫn cảm thấy chuyện mẹ cháu rời đi có liên quan đến bác, sao có thể cho phép bác đi thăm mẹ cháu chứ?"
An Noãn có chút áy náy, "Nhưng chuyện này cháu cũng không làm chủ được, cháu phải được bác hai đồng ý."
"Không sao, bác sẽ không ép cháu, ngày nào đó cháu đồng ý dẫn bác đi gặp mẹ cháu thì gọi điện vào số hôm qua bác gọi cho cháu."
An Noãn gật đầu.
Mạc Bình Giang đột nhiên vỗ nhẹ tay cô, nghiêm túc nói, "Sau này cho dù gặp phải chuyện gì, nếu như bác có thể giúp, bác nhất định sẽ dốc hết sức giúp cháu. Cháu và Huy ở bên nhau, bác sẽ cố gắng hết sức thuyết phục em trai bác, ít nhất bảo đảm nhà họ Mạc bên này không phản đối hai đứa."
"Cảm ơn bác."
"Thời gian trôi qua thật nhanh, bác luôn cảm thấy Diệc Như vẫn còn ở trước mắt bác, chớp mắt một cái, con gái bà ấy đã lớn như vậy. Năm tháng không tha cho con người, già rồi, chúng ta đều già rồi."
An Noãn đi ra khỏi câu lạc bộ, bắt xe về thẳng nhà họ Thẩm.
Ở trên đường, cô nhận được điện thoại của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy ở đầu kia phiền muộn, nổi giận với cô, "Không phải đã nói trước là anh sẽ đi đón em à, sao em lại về nhà họ Thẩm, anh vẫn đang đợi em ăn cơm đây này."
"Ông ngoại gọi điện thoại bảo em về nhà ăn trưa với ông."
An Noãn lôi ông ra, Mạc Trọng Huy không còn gì để nói.
"Buổi tối anh đến đón em nhé?" Mạc Trọng Huy thăm dò.
"Không, tối nay em muốn ở với ông ngoại."
Mạc Trọng Huy tức giận trực tiếp cúp điện thoại.
Trong lòng An Noãn có rất nhiều nghi ngờ, cô phát hiện mẹ mình có quá nhiều chuyện, làm người ta không đoán ra được.
An Noãn về đến nhà họ Thẩm, nhìn thấy ông cụ Thẩm lại đáng thương ngồi đánh cờ một mình trong phòng khách.
"Ông ngoại." An Noãn nhiệt tình gọi một tiếng.
Ông cụ Thẩm giả vờ không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên.
An Noãn bĩu môi, đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, kéo cánh tay ông, "Ông ngoại, sao ông lại không để ý đến cháu chứ, có phải là ông không thích cháu rồi không?"
Ông cụ Thẩm hừ một tiếng, "Cháu còn về làm gì? Bây giờ có bạn trai rồi, còn cần ông già này nữa à?"
An Noãn mím môi, cười nói, "Là ông khuyến khích cháu đi ra ngoài chơi nhiều, giao tiếp nhiều hơn."
Ông cụ Thẩm tức giận trách mắng, "Ông khuyến khích cháu đi ra ngoài chơi, không khuyến khích cháu đêm không về nhà. Cháu là một cô gái, phải chú ý đến hình ảnh. Nếu như bác hai cháu biết, Huy còn có thể sống hay không cũng là vấn đề."
"Bác hai đâu phải là ma quỷ, bác ấy còn có thể giết người sao?" An Noãn tươi cười, kéo cánh tay ông cụ Thẩm, khẽ nói, "Ông ngoại, hôm nay trời đẹp, cháu cùng ông ra ngoài đi dạo nhé."
Hai ông cháu đi dọc theo đường núi không mục đích, trên mặt ông cụ Thẩm tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Lớn tuổi rồi, rất nhiều thứ đều đã nghĩ thông suốt, bây giờ mong muốn duy nhất của ông chính là bọn nhỏ thật tốt, có thời gian có thể về chơi với ông già này.
"Ông ngoại, cháu đã gặp bác cả của Mạc Trọng Huy rồi."
"Cháu gặp Bình Giang rồi à?" Ông cụ Thẩm khẽ cau mày lại, căng thẳng hỏi, "Nó đã nói gì với cháu?"
"Bác ấy nói từng đính hôn với mẹ, sau đó bác ấy đã đòi chia tay."
"Còn gì nữa không?"
"Bác ấy còn nói lúc đó có rất nhiều người theo đuổi mẹ."
Ông cụ Thẩm khẽ thở dài, "Đúng thế, Diệc Như rất xinh đẹp, tính tình hiền lành, ai tiếp xúc với nó đều sẽ thích nó. Có rất nhiều người đến nhà chúng ta đề nghị kết thông gia, lúc đó quan hệ của ông và ông cụ Mạc tương đối tốt, trong nhiều người như vậy ông chọn trúng Bình Giang. Nó cũng yêu mẹ cháu thật, đối với mẹ cháu rất tốt, nhưng bởi vì quá yêu, nó luôn lo được lo mất, cuối cùng để vuột mất mẹ cháu."
"Có lẽ những năm qua nó cũng hối hận rồi, sau khi vợ nó bị bệnh qua đời, nó cũng không đi bước nữa. Người bên ngoài đều nói nó rất chung tình, tình cảm với vợ rất sâu, nhưng thật ra thằng ngốc đó là bởi vì không quên được mẹ cháu. Nó vì mẹ cháu mới không có cách nào tiếp nhận người khác. Ngay cả vợ nó cũng là ông cụ Mạc áp đặt cho nó."
"Ông ngoại, năm đó mẹ cháu cắt đứt quan hệ với ông, thật sự là vì ba cháu sao?"
Mắt ông cụ Thẩm lóe lên, sau đó thấp giọng nói, "Đúng vậy, sau đó nó yêu An Hồng Minh đến chết đi sống lại, không tiếc vì ba cháu mà cắt đứt quan hệ với ông."
"Ông ngoại, mẹ cháu hiếu thuận như vậy, lại vì đàn ông mà cắt đứt quan hệ với ông sao?"
"Cho nên mới nói tình yêu sẽ làm lu mờ đầu óc con người. Mẹ cháu luôn rất hiếu thuận, từ nhỏ đến lớn, hễ là ông yêu cầu, mẹ cháu đều làm được cả, duy chỉ có lần đó, mẹ cháu lại làm trái tâm nguyện của ông. Cho nên trong lòng ông ngoại luôn tức giận An Hồng Minh."
Nếu như ông cụ Thẩm có ý giấu giếm, An Noãn có hỏi thế nào cũng không hỏi ra được nguyên do.
An Noãn nhà với ông cụ Thẩm cả ngày, lúc sắp ngủ khóe miệng ông cụ Thẩm vẫn cong lên, vô cùng vui vẻ.
Nằm ở trên giường, ông nắm tay An Noãn, hài lòng nói, "Nếu như ngày nào cháu cũng có thể ở bên ông như vậy thì tốt, nhưng ông ngoại lại không thể quá ích kỷ, cháu còn trẻ, có cuộc sống của mình, ông ngoại hy vọng cháu hạnh phúc. Con người đều mâu thuẫn. Giống như mẹ cháu năm đó rời khỏi nơi này, trong lòng nó nhất định rất mâu thuẫn."
An Noãn cầm tay ông cụ Thẩm, nghiêm túc nói, "Ông ngoại, sau này cháu sẽ dành nhiều thời gian ở bên ông."
Ông cụ Thẩm mỉm cười, đột nhiên nói, "Cháu gái, đợi lát nữa gọi điện thoại cho bác hai cháu, thỉnh thoảng chủ động dỗ dành nó, nó sẽ rất vui. Nó vui vẻ rồi, rất nhiều chuyện cũng sẽ có đường thương lượng."
An Noãn gật đầu.
Ra khỏi phòng ông cụ Thẩm, cô lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Diệc Minh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe, giọng Thẩm Diệc Minh ở đầu kia dường như có chút mệt mỏi.
An Noãn ngọt ngào gọi một tiếng "bác hai", đầu bên kia lập tức vui mừng.
"Noãn Noãn, là cháu à, sao cháu không dùng điện thoại di động gọi cho bác? Bác còn không biết là cháu."
An Noãn cười trêu đùa, "Cháu dùng điện thoại bàn ở nhà cho tiết kiệm tiền."