Đầu kia cười, "Đứa nhỏ này, cháu là đang oán trách bác cho cháu ít tiền tiêu vặt à?"
"Cháu đùa thôi."
Lúc An Noãn mới đến nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh đã cho cô một tấm thẻ. An Noãn không kiểm tra xem bên trong có bao nhiêu tiền, cũng chưa từng tiêu tiền trong đó, luôn cảm thấy không thuộc về mình.
"Hôm nay nghĩ thế nào mà lại gọi điện thoại cho bác, mặt trời mọc ở hướng tây à?" Giọng Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng hơn.
An Noãn làm nũng nói, "Cháu nhớ bác, lúc nào bác về thế?"
Thẩm Diệc Minh nghe lời này mà trái tim muốn tan chảy, "Nhanh nhất cũng phải ngày kia, bên này tương đối nhiều việc. Lần sau bác ra ngoài sẽ dẫn cháu theo được không?"
"Cháu không đi đâu. Cháu không muốn ảnh hưởng đến công việc của bác, cháu ở nhà đợi bác về."
"Được, ở nhà ngoan, bác về sẽ mua quà cho cháu."
Thẩm Diệc Minh giống như dỗ trẻ con. An Noãn nghe mà ấm áp trong lòng. Lúc còn rất nhỏ, mỗi lần ba đi công tác luôn dỗ cô trong điện thoại như vậy, "ba về sẽ mua quà cho con".
Rất nhiều ký ức dường như đã quá xa xôi, nhưng lại vô cùng sâu sắc.
An Noãn ở dưới nói chuyện điện thoại với Thẩm Diệc Minh khoảng một tiếng, thật ra thì cũng không có chủ đề gì, chỉ nói chuyện linh tinh mà cũng hết ngần ấy thời gian.
Lúc lên tầng về phòng mình, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại du dương đang vang lên.
An Noãn tìm thấy điện thoại, trên màn hình hiển thị ba mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Mạc Trọng Huy. Người này đúng là điên rồi.
An Noãn vội vàng gọi lại, mới vừa đổ chuông đã có người nghe ngay.
"Em đang làm gì thế? Anh gọi điện thoại cho em nhiều như vậy cũng không nghe?" Giọng nói đầu kia mang theo sự tức giận.
An Noãn bĩu môi, giải thích, "Vừa rồi em ở dưới tầng gọi điện thoại cho bác hai, điện thoại để ở trên tầng."
Giải thích như vậy hình như hơi khiên cưỡng.
Giọng nói trầm thấp bên kia vang lên, "Bây giờ ra ngoài đi, anh đang ở ngoài."
"Anh nói cái gì? Mạc Trọng Huy, anh điên rồi à, bây giờ mấy giờ rồi, anh đến làm gì?"
"Anh nhớ em, mau ra đây đi! Anh đợi hơn một tiếng rồi, lính cảnh vệ sắp nghi ngờ anh rồi đấy."
An Noãn mặc quần áo, vội vàng chạy ra ngoài. Quả nhiên xe của Mạc Trọng Huy đang đỗ nghênh ngang ngoài cổng, lính cảnh vệ phòng bị nhìn hắn.
An Noãn vội vàng qua đánh tiếng, "Là bạn tôi, tôi ra ngoài với anh ấy một lát, sẽ về ngay."
An Noãn không đợi bọn họ đồng ý, chạy ra ngoài, chui vào trong xe của Mạc Trọng Huy.
Vừa lên xe cô đã bắt đầu mắng to, "Mạc Trọng Huy, anh điên rồi à, bây giờ chạy đến đây, lính cảnh vệ đều biết xe anh, ngộ nhỡ bọn họ nói cho bác hai thì làm thế nào?"
"Nói thì nói thôi, anh cũng muốn bác ấy biết, cũng không thể lén lén lút lút như vậy mãi được."
Mạc Trọng Huy không phục khởi động xe.
An Noãn khẽ thở dài, bình tĩnh nói, "Bây giờ vẫn chưa đến lúc, em đang cố gắng thuyết phục bác."
Mạc Trọng Huy cưng chiều vuốt tóc cô, "Được, tất cả đều nghe em."
"Anh đợi ở đây bao lâu rồi?"
Mạc Trọng Huy không vui trả lời, "Em tự xem xem cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi cho em là lúc nào thì chính là đến từ lúc đó."
Một tiếng trước, An Noãn có chút áy náy.
Thấy xe lái lên trên núi, An Noãn không tự chủ được nhớ lại chuyện ngày đó, cau mày nói, "Mạc Trọng Huy, lần này không phải là vì trừng phạt em, anh lại vứt em lại một mình trên núi đấy chứ?"
"Đừng nói nữa, lần đó anh hối hận muốn chết, hối hận xanh cả ruột ấy."
An Noãn hừ mũi, dựa đầu vào cửa xe.
"Về Shine với anh đi."
An Noãn rất kích động ngồi thẳng lên, hừ lạnh, "Không, em đã đồng ý với ông ngoại rồi, ngày mai sẽ ăn sáng và tập thể dục buổi sáng với ông."
"Sáng mai anh đưa em về."
"Không được, em không muốn chạy qua chạy lại như vậy đâu."
Mạc Trọng Huy lái xe xuống dưới núi, An Noãn bị dọa không tự chủ được phát run.
"Mạc Trọng Huy, anh cố ý đúng không, lại dẫn em đến đây làm gì?"
Dừng xe xong, hắn cười nói, "Có anh ở đây, sợ cái gì?"
"Em sợ anh lại vứt em lại một mình." Cô tức giận nói.
Mạc Trọng Huy ôm cô lên đùi mình.
"Mạc Trọng Huy, anh làm gì thế!" Lúc này An Noãn đang dùng một loại tư thế xấu hổ ngồi ở trên đùi hắn, cô tức giận đấm mạnh lên vai hắn hai cái.
"Ai bảo em không chịu về Shine với anh, anh chỉ có thể giải quyết vấn đề ở đây thôi."
Mạc Trọng Huy nghiêm túc nói.
An Noãn tức giận đỏ cả mặt, phẫn nộ mắng, "Mạc Trọng Huy, anh là cầm thú à? Anh chạy từ xa đến tìm em, chính là vì... anh... sao anh không đi chết đi."
"Anh chết rồi há chẳng phải em phải ở góa à?"
An Noãn hừ lạnh, thề son sắt, "Anh chết rồi em sẽ tìm người khác để lấy, ai ở góa vì anh chứ."
"Được thôi, nếu như anh chết thật, em phải sống thật tốt, sống hạnh phúc đấy."
Hắn nói xong nâng mặt cô hôn mạnh, nôn nóng mãnh liệt, khiến An Noãn kích động muốn bóp chết hắn.
"Mạc Trọng Huy, đừng ở đây, kỳ cục lắm."
Thấy người này định làm thật, An Noãn vùng vẫy.
"Không sao, ở đây không có ai, bên ngoài cũng không nhìn thấy bên trong."
"Nhưng vẫn rất kỳ cục, em không muốn."
Mạc Trọng Huy vùi mặt trước ngực cô, nói nhỏ, "Vậy cùng anh về Shine đi."
Cuối cùng An Noãn bị hắn thuyết phục, cùng hắn về Shine.
Trên đường về, An Noãn quy ước với hắn, "Mạc Trọng Huy, anh nghe cho kỹ đây, tối nay không được động vào em, sáng mai đưa em về nhà, nếu không ông ngoại tức giận, sẽ không có ai đứng về phía chúng ta đâu."
Mạc Trọng Huy gật đầu lia lịa.
Sau đó An Noãn mới biết, lời của đàn ông kiên quyết không thể tin.
Ban đầu Mạc Trọng Huy rất giữ chữ tín, chỉ ôm cô ngủ, không làm gì cả.
Đang lúc An Noãn mơ màng buồn ngủ trong lòng hắn, cô lại cảm giác có cái tay đang trêu ghẹo trên người cô. Cô lập tức tỉnh ngủ, tóm lấy tay hắn, tức giận mắng, "Mạc Trọng Huy, anh nói không giữ lời!"
Người này rất vô sỉ nói một câu, "Em cứ ngủ đi, anh làm việc của anh."
"Em có thể ngủ được à?"
"Vậy làm xong rồi cùng ngủ."
Sau đó An Noãn bị giày vò hết cỡ, tức giận mắng, "Mạc Trọng Huy, sau này nếu như em còn tin lời anh nữa, An Noãn em sẽ không mang họ An nữa."
Mạc Trọng Huy ôm chặt cô, cười híp mắt nói, "Anh cảm thấy Mạc An Noãn đặc biệt dễ nghe."
"Anh đi chết đi."
Hắn cười, càng ôm cô chặt hơn.
An Noãn đột nhiên nghĩ ra, "Mạc Trọng Huy, hôm nay là thời kỳ nguy hiểm của em, em hiểu rồi, anh cố ý."
Mạc Trọng Huy không ngờ cô nhóc này lại thông minh như vậy, đứa bé đúng là kế hoạch của hắn.