Chereads / Tình đắng / Chapter 311 - Chương 311: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu (3)

Chapter 311 - Chương 311: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu (3)

An Noãn còn muốn nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên từ bên ngoài mở ra, Lâm Dịch Xuyên dắt tay Tảo Tảo bước vào, An Noãn thấy chân mày của anh cau lại trong phút chốc, anh khó chịu hỏi, "Sao em lại ở đây?"

An Noãn còn chưa kịp trả lời, Hứa Vĩ Thần đã cướp lời cô, "Yên tâm, tôi với cô ấy không cắm sừng anh đâu."

Tảo Tảo giãy ra khỏi tay của Lâm Dịch Xuyên, chạy nhào vào lòng An Noãn.

"Mẹ, tối hôm qua sao mẹ không trở về cùng với ba và con, cái chú đó là ai vậy? Sao chú ấy có thể nắm tay mẹ?"

Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng mà cái gì cũng hiểu, cũng không biết là ai dạy mà sau đó nó lại biết nói, "Tay của mẹ chỉ có thể để Tảo Tảo và lão Lâm nắm thôi, chú Ethan cũng không được nắm."

An Noãn nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

"Tảo Tảo, hôm nay mẹ đưa con đi ra ngoài chơi, con muốn chơi cái gì?"

Cậu nhóc ôm lấy cổ cô, cặp mắt to chợt đảo qua một vòng hỏi, "Vẫn đi chơi cùng với cái cô đó sao? Mẹ, con không thích cô đó."

Tim An Noãn đập mạnh.

Lâm Dịch Xuyên bắt đầu cau mày, trầm giọng hỏi, "Cô nào?"

An Noãn ấp a ấp úng giải thích, "Là một người bạn của em, hôm qua gặp một người bạn nên cùng nhau đi uống trà chiều."

Lâm Dịch Xuyên vẫn hỏi, "Bạn gì?"

"Lâm Dịch Xuyên, em không cần phải giải thích với anh rõ ràng như vậy."

Đôi mắt hẹp dài của Lâm Dịch Xuyên hơi nheo lại.

"Em đưa Tảo Tảo ra ngoài ăn sáng trước, buổi tối sẽ đưa nó về cho anh."

"Đợi đã."

An Noãn vừa định bước đi thì Lâm Dịch Xuyên lên tiếng ngăn cô lại.

"Anh đã đồng ý với Tảo Tảo hôm nay sẽ đưa thằng bé đi sở thú, nếu em không để ý thì đi cùng đi."

Tảo Tảo ôm lấy cổ An Noãn, làm nũng nói, "Mẹ cùng đi đi, Tảo Tảo muốn đi xem gấu trúc lớn."

An Noãn nghĩ một hồi rồi lí nhí đề nghị, "Hay là để một mình em đưa Tảo Tảo đi sở thú cho."

Lâm Dịch Xuyên liếc cô một cái, làm như không nghe được cô nói, anh lạnh lùng nói, "Đi thôi."

An Noãn ôm Tảo Tảo ngồi ghế sau, cô vô tình nhìn thấy Lâm Dịch Xuyên thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cô qua kính chiếu hậu, cô bị anh nhìn đến mức trong lòng hoảng sợ.

Tảo Tảo ngồi trong xe vừa cảm thấy hưng phần nhưng cũng có chút buồn bã, cậu nhóc hỏi lại lần nữa, "Mẹ, không phải mẹ đã từng nói, chúng ta một nhà ba người mãi mãi không xa rời sao, nhưng mà tại sao mẹ không cùng về nhà với Tảo Tảo và lão Lâm mà đi mất với cái chú kia?"

An Noãn ấn mi tâm.

"Mẹ, tối nay mẹ có cùng về khách sạn với con và lão Lâm không?

"Tảo Tảo, tối nay hãy nói được không? Chúng ta vui vẻ đi chơi trước, sau đó mẹ mời con ăn đồ ăn ngon."

Cậu nhóc nhanh chóng bị đánh lạc hướng mà ra sức gật đầu.

Lâm Dịch Xuyên đưa hai người họ đến một khách sạn, gọi rất nhiều đồ ăn, Tảo Tảo chỉ mới ăn một chút đã háo hức muốn đi xem gấu trúc lớn rồi.

An Noãn cũng không ăn nhiều, cô cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Lâm Dịch Xuyên luôn hướng về phía mặt mình như thể muốn thiêu đốt cô. An Noãn từ đầu đến cuối cứ luôn cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô cùng Tảo Tảo đều đã ăn xong, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa ăn gì cả, chỉ uống một ly cà phê.

Cô nhịn không được hỏi, "Sao anh lại không ăn, không đói sao?"

Anh thờ ơ trả lời, "Ăn không vào."

Câu trả lời ngắn gọn như vậy lại dấy lên từng gợn sóng trong lòng An Noãn, cô có cảm giác khổ sở không nói nên lời. Cuối cùng thì cô vẫn làm tổn thương đến anh, tàn nhẫn làm trái tim anh đau khổ.

Trên đường đi đến sở thú, tiếng chuông điện thoại của An Noãn vang lên, là số điện thoại của Tô Nhiên. An Noãn không lưu lại số của cô ta, nhưng chỉ cần nhìn qua là cô có thể biết được là Tô Nhiên gọi đến, bốn số đuôi của cô ta chính là ngày sinh của Tảo Tảo.

An Noãn sợ quá ấn tắt điện thoại.

Tảo Tảo không hiểu hỏi cô, "Mẹ, sao mẹ không bắt máy?"

"Là số lạ, có thể là lừa đảo."

Khi đến sở thú, khỏi phải nói cũng biết cậu nhóc vui vẻ đến mức nào, có lẽ trời sinh đứa trẻ nào cũng vậy, hễ nhìn thấy mỗi một loài động vật nhỏ nào là cũng có thể nói chuyện với chúng.

An Noãn nhớ lúc Tảo Tảo hai tuổi, vừa mới biết nói, có lần cô nhìn thấy nó ngồi xổm trên bãi cỏ, An Noãn thấy lạ bước qua xem thì nghe thấy cậu nhóc dùng tiếng phổ thông vẫn còn lơ lớ của mình nghiêm túc nói chuyện với cây cỏ nhỏ, "Cỏ nhỏ ơi, nước tiểu của tao có cay hay không?"

Lâm Dịch Xuyên đột nhiên vỗ vai cô, lạnh nhạt nói một câu, "Đưa túi xách cho anh đi, anh cầm cho em."

Túi xách sau lưng An Noãn quả thực là hơi nặng, tất cả đều là sữa bột, bình sữa, nước và đồ ăn chuẩn bị cho Tảo Tảo.

Cô khoát tay, nhẹ cười nói, "Không cần đâu, em tự đeo được rồi."

Lâm Dịch Xuyên sầm mặt xuống, không nói với cô nữa mà thẳng tay cởi túi xách trên lưng cô xuống.

An Noãn thoáng ngẩn ra rồi chạy đuổi theo bước chân của Tảo Tảo.

Cậu nhóc đang nói chuyện với một con hươu cao cổ, "Hươu cao cổ này, làm sao mà mày lại cao như thế, mày cứ kéo dài cổ ra như vậy không thấy mệt sao?"

An Noãn cưng chiều vuốt tóc cậu bé.

Lâm Dịch Xuyên đột nhiên bước qua, đưa điện thoại cho cô, lạnh nhạt nói một câu, "Có điện thoại."

Lúc nãy Tô Nhiên gọi điện, An Noãn đã chuyển sang chế độ rung rồi bỏ trong túi xách nên cũng không để ý tới.

An Noãn bắt điện thoại, vẫn lại là số của Tô Nhiên, cô theo bản năng nhìn về Lâm Dịch Xuyên, thấy mặt anh không chút cảm xúc gì đứng bên cạnh Tảo Tảo.

An Noãn cầm điện thoại đi về một bên, ấn nút trả lời rồi nhỏ tiếng hỏi, "Cô Tô, cô có chuyện gì sao?"

"Cô An, tôi có mua cho Tảo Tảo một ít quần áo, cô có thể giúp tôi đưa cho thằng bé không?"

An Noãn liếc nhìn về phía hai cha con một lớn một nhỏ đang đứng gần đó, nhỏ giọng trả lời, "Cô Tô, bây giờ không tiện cho lắm."

Giọng nói đầu dây bên kia trầm xuống, "Tôi biết rồi, Aaron đang ở cạnh cô đúng không? Lúc nào tiện thì có thể báo cho tôi một tiếng không? Tôi biết Tảo Tảo không thiếu gì cả, tôi cũng không có tiền để mua cho nó món quà quý giá gì, mua cho nó một ít quần áo là một chút tấm lòng của tôi. Cô An, xin cô đó."

Lâm Dịch Xuyên quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, An Noãn gấp gáp nói, "Được, tôi sẽ gọi lại cho cô, hôm nay cô đừng gọi tới, thật sự là không tiện lắm."

An Noãn tắt xong điện thoại, Lâm Dịch Xuyên bước qua nói Tảo Tảo muốn đi xem gấu trúc lớn nên họ đi sang chuồng gấu trúc.

Cậu nhóc nhìn thấy gấu trúc thì khỏi phải nói là vui vẻ cỡ nào, cũng không biết cậu nói với gấu trúc lớn những gì mà cái miệng nhỏ cứ nói không ngừng.

An Noãn và Lâm Dịch Xuyên đứng bên cạnh nhìn cậu bé.

Lâm Dịch Xuyên chợt đưa tay ra nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh ấm nóng, đó là nhiệt độ cô đã từng rất thân thuộc.

An Noãn giãy giụa mấy cái, rút được tay mình ra, nhưng giây sau lại bị anh nắm chặt. Lần này cho dù cô có giãy giụa cỡ nào cũng không hất ra được.