"Lâm Dịch Xuyên!" Cô bực tức gầm nhẹ.
"Em xem Tảo Tảo vui vẻ như thế, chỉ có chúng ta một nhà ba người ở bên nhau, nó mới vui vẻ như vậy, em nỡ lòng nào tước đoạt niềm hạnh phúc của nó sao?"
An Noãn cắn môi.
"Trở về bên cạnh anh đi, cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể không quan tâm, không truy cứu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
An Noãn cúi thấp đầu xuống, sự phản bội lộ liễu này, cô không có cách nào lừa gạt bản thân mình nữa rồi.
"Lâm Dịch Xuyên, anh có biết vì sao em chia tay với anh không?"
Anh không nói lời nào.
"Một khoảng thời gian trước đây em đã uống rượu say rồi có một đêm tình với Mạc Trọng Huy."
Lâm Dịch Xuyên nắm chặt lấy tay cô, làm tay cô bị siết đến đau nhức.
"Em không có cách nào để thản nhiên ở lại bên cạnh anh. Lâm Dịch Xuyên, anh hợp với người phụ nữ tốt hơn. Đưa Tảo Tảo về Anh đi, đừng trở lại Bắc Kinh nữa."
Anh đột nhiên không màng đến mọi người xung quanh mà quay phắt người cô lại, dùng sức nắm chặt hai bên vai cô, đôi mắt sẫm màu mà đau thương nhìn cô, lời nói của anh không được rõ ràng, giọng điệu u ám, "Chỉ cần em trở về bên cạnh anh, anh có thể không quan tâm đến chuyện đó. Cùng anh trở về Luân Đôn có được không? Cho dù không kết hôn với anh, chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi."
"Lâm Dịch Xuyên, anh không quan tâm nhưng mà em quan tâm. Chúng ta ở bên cạnh nhau lâu như vậy, em biết anh chịu đựng rất khổ sở, có mấy lần em vì anh mà đau lòng, những lúc đó đều muốn hoàn toàn giao hết bản thân mình cho anh, nhưng mà em có làm thế nào cũng không đủ can đảm thực hiện điều đó. Nhưng mà khi ở cùng với Mạc Trọng Huy thì bọn em lại dễ dàng nảy sinh quan hệ. Sau đó em nghĩ lại, có lẽ đây chính là tình yêu."
Bàn tay của Lâm Dịch Xuyên từ trên vai cô dần trượt xuống.
"Em biết em nói ra chuyện này anh sẽ rất buồn, trên thế giới này người mà em không nỡ làm tổn thương nhất chính là anh, nhưng mà lão Lâm, nếu như chúng ta kiên quyết ở bên nhau đến cùng, em chỉ có thể làm cho vết thương của anh càng sâu thêm mà thôi. Cho nên, vẫn là câu nói đó, đưa Tảo Tảo về Luân Đôn đi, anh thích hợp với một người con gái tốt đẹp hơn, mà em thì không xứng với anh."
Ra khỏi sở thú, họ đến một nhà hàng ăn cơm, từ đó trở đi, hai người cũng không có bất cứ trao đổi nào nữa.
Tảo Tảo quấn quít lấy An Noãn, đòi cô mua cho nó một con gấu trúc bằng bông.
Trùng hợp là họ ở nhà hàng lại gặp phải Hứa Vĩ Thần, mà điều làm An Noãn bất ngờ là người phụ nữ bên cạnh Hứa Vĩ Thần lại là Lý Hân Như.
Tâm trạng Hứa Vĩ Thần vô cùng tốt mà giới thiệu với cô, "An Noãn, đây là người mà tôi đã từng nói với cô, người tình trong mộng của tôi, nữ thần của tôi, cô Lý Hân Như."
"Vị này là cấp trên của tôi, ông chủ lớn của JM chúng tôi Lâm Dịch Xuyên, em có thể gọi anh ta là lão Lâm, anh ta lớn tuổi hơn chúng ta. Vị này là bạn gái của lão Lâm, An Noãn, là nhà thiết kế hàng đầu của JM chúng tôi."
Đôi mày xinh đẹp của Lý Hân Như nhíu lại, "Bạn gái?"
Âm cuối của cô ta cao lên, như là đang nghi ngờ.
Hứa Vĩ Thần nghiêm túc nói, "Đúng vậy."
"Cùng ngồi xuống ăn đi." Lâm Dịch Xuyên nhàn nhạt nói một câu.
Hứa Vĩ Thần lại khoa trương nói, "Cùng hai người ăn cơm, nhiều kỳ đà như vậy, tôi không muốn đâu. Tôi vẫn nên hẹn hò riêng cùng nữ thần của tôi thôi, chúng tôi đã đặt sẵn phòng riêng rồi, các người đừng có ghé vào góp vui."
Sau đó Hứa Vĩ Thần ôm lấy Lý Hân Như đi lên phòng riêng trên lầu, một nhà ba người họ lại ngồi ở lầu dưới sảnh lớn.
Tảo Tảo tò mò hỏi, "Mẹ, cái cô ban nãy là bạn gái của chú Ethan phải không? Cô ấy xinh đẹp quá!"
"Có thể là vậy." An Noãn trả lời đơn gian, trong lòng vẫn lo lắng cho Hứa Vĩ Thần.
Cô làm sao có thể ngờ được người tình trong mộng mà Hứa Vĩ Thần gặp phải trên máy bay lại là Lý Hân Như, thế giới này nói to thì rất to, mà nói nhỏ thì cũng rất là nhỏ.
Thời gian suốt một bữa cơm, An Noãn không hề có tâm trạng ăn uống.
Lâm Dịch Xuyên thấy cô không ăn gì cả thì gắp cho cô rất nhiều món, giọng điệu ra lệnh, "Ăn hết đi."
An Noãn ăn mấy miếng nhưng thế nào cũng ăn không trôi.
Lâm Dịch Xuyên rời khỏi nhà hàng, không lâu sau anh xách về một cái bánh kem từ tiệm bánh kem bên cạnh.
Anh mở bánh kem ra đặt trước mặt An Noãn, nhét thìa vào tay cô, lạnh nhạt nói, "Ăn cơm không nổi thì ăn hết bánh kem đi, là hương vị mà em thích nhất đấy."
"Lâm Dịch Xuyên, tại sao phải tốt với em như vậy?'
Lời này An Noãn giấu trong lòng, cô không hiểu tại sao Lâm Dịch Xuyên phải cố chấp đến vậy, chấp nhất một ý nghĩ, nhưng mà nghĩ lại, bản thân cô không phải cũng là một người cố chấp sao. Đứng trước tình yêu, có lẽ rất ít người có thể duy trì được lý trí.
An Noãn ép mình ăn hết một nửa chỗ bánh kem, một nửa còn lại Lâm Dịch Xuyên rất tự nhiên mà nhận lấy ăn hết.
Cô không biết phải làm sao, lại cảm thấy bị đè nén, tâm trạng rất nặng nề.
Ăn xong bữa cơm, Tảo Tảo muốn trở lại khách sạn ngủ trưa, An Noãn không hề muốn trở lại khách sạn cùng họ, nhưng mà làm sao cô có thể nói ra được.
Tảo Tảo ôm lấy cổ An Noãn, đầu nhóc gục trên vai cô.
Cuối cùng An Noãn vẫn đi đến khách sạn của họ.
Ngồi trên xe một lúc, Tảo Tảo đã ngủ say trong lòng An Noãn.
Lúc cậu nhóc thiếp đi, bàn tay nhỏ bé vẫn túm chặt lấy áo trước ngực An Noãn, giống như là sợ cô sẽ rời đi mất.
Cô ôm Tảo Tảo trở về phòng, cậu nhóc càng ngày càng nặng, An Noãn cẩn thận từng chút đặt cậu bé xuống giường, cả người cô đổ đầy mồ hôi, cánh tay cũng sắp mỏi nhừ.
Cô lắc nhẹ cánh tay, nghe thấy Lâm Dịch Xuyên lạnh nhạt nói một câu, "Em cũng ngủ một chút đi, thấy sắc mặt em không được tốt lắm, em ngủ cùng với Tảo Tảo đi."
"Không đâu, em phải về nhà rồi."
Đôi mắt hẹp dài của Lâm Dịch Xuyên khẽ nhíu lại, dường như anh có hơi khó chịu.
An Noãn bước ra khỏi phòng, Lâm Dịch Xuyên cũng đi ra theo.
Lâm Dịch Xuyên đóng cửa phòng Tảo Tảo lại rồi một tay nắm giữ cánh tay An Noãn, đôi mắt ưu thương nhìn sâu vào cô.
"Lão Lâm, đừng như vậy có được không?"
Lòng bàn tay Lâm Dịch Xuyên thắt chặt lại, kéo cô vào phòng ngủ bên cạnh, anh dùng sức một chân đá phăng cánh cửa.
"Anh điên rồi, anh sẽ làm Tảo Tảo tỉnh đấy."
An Noãn ra sức hất tay anh ra, vặn cánh cửa muốn đi ra ngoài.
Lâm Dịch Xuyên bước lên trước đè cô lên cánh cửa, chặn cô lại từ đằng sau.
An Noãn không hề động đậy, cô chỉ cảm thấy người đàn ông đằng sau dùng sức rất mạnh.
"Lâm Dịch Xuyên, anh phát điên gì vậy?" Cô thật sự tức giận rồi, gương mặt trắng nõn của cô đỏ bừng lên.
Lâm Dịch Xuyên nhẹ nhàng vén tóc cô qua một bên, đầu chôn sâu vào gáy cô, ra sức gặm cắn.
An Noãn bị cắn đau, cô ngượng ngùng ghé sát lên cánh cửa, cô gầm lên giận dữ, "Lâm Dịch Xuyên anh đừng có phát điên nữa, thả em ra!"
"An Noãn, anh thật sự điên rồi, bị em ép cho phát điên rồi! Nếu như em muốn rời khỏi anh, trước khi rời khỏi xin em hãy cho anh một dao kết thúc mạng sống của anh đi, nếu không thì dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh."
An Noãn nặng nhọc thở hổn hển, cô bị lời nói khác thường của anh dọa sợ.
Cô cố gắng khôi phục lại cảm xúc, dịu dàng nói, "Lão Lâm, anh buông tay ra đã, những chuyện khác chúng ta sẽ bàn bạc lại."
"Không, An Noãn, trước giờ anh vẫn luôn lựa chọn tôn trọng em, vẫn luôn chờ em nói đồng ý, nhưng mà em thà rượu say mà lên giường với Mạc Trọng Huy cũng không cho anh động vào em một chút. Anh đang nghĩ có phải em thật sự say rượu không hay là cố tình mơ hồ, nửa đẩy nửa kéo. An Noãn, anh không có cách nào tưởng tượng được, một con người sao có thể tàn nhẫn như vậy? Mấy năm nay anh tốt với em như thế, anh đã đánh đổi bao nhiêu thứ, sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy? Em biết rõ anh không thể không có em, biết rõ không có em anh sống mà như chết, sao em có thể nhẫn tâm chia tay với anh, còn luôn miệng tìm cớ nói vì chính mình, nói em không xứng với anh. An Noãn, sao em có thể quá đáng như vậy!"