Ông cụ khẽ thở dài, "Có không nỡ thì vẫn phải để cháu đi lấy chồng chứ, chỉ cần không lấy chồng ở nước ngoài là được rồi. Tốt nhất là cháu lấy Huy này, ngày nào ông cũng có thể nhìn thấy cháu.
"Ông ngoại…"
"Rồi rồi rồi, chuyện của bọn trẻ các cháu ông không xen vào nữa."
Ăn cơm xong, Mạc Trọng Huy ngồi xem thời sự với ông cụ, vốn An Noãn cũng ngồi xem cùng, nhưng lại bị Thẩm Thần Phong tỏ ra thần bí kéo lên nhà.
"Em làm lành với Huy thật rồi à?" Thẩm Thần Phong khoác vai cô, hỏi thẳng.
An Noãn lắc đầu, "Không, em với Mạc Trọng Huy không thể nào đâu."
Anh ta nhướng mày, nói như đang đùa: "Nghe em nói vậy sao anh lại thấy vui thế nhỉ? Noãn à, anh cảm thấy anh thật biến thái, ai lại đi yêu em gái của mình chứ."
"Cút!" An Noãn không hề nhẹ tay đấm anh ta một phát.
Thẩm Thần Phong cười như điên, sau đó lại nghiêm túc nói: "Nhóc con, đừng trách anh không nhắc nhở em, nếu em thật sự muốn ở bên Huy thì phải bảo cậu ta cắt đứt rõ ràng với bên nhà họ Lý trước đi, tránh để sau này em lại phải chịu thiệt. Nhà họ Lý là gia đình giàu có bậc nhất Hồng Kông, Lý Hân Như lại là cháu gái độc nhất, đã đính hôn rồi, muốn cắt đứt hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng đâu, lúc cần thiết em có thể nhờ bác hai ra mặt, vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn."
"Thẩm Thần Phong, anh có thấy phiền không hả? Em đã nói em không ở bên anh ta rồi cơ mà. Tại sao em phải nhờ bác hai ra mặt, Mạc Trọng Huy là cái gì chứ?"
Thẩm Thần Phong nhếch môi cười, hỏi: "Em thật sự không thích Huy à? Thế tại sao em lại chia tay với Lâm Dịch Xuyên, không phải là vì Huy sao?"
"Không phải, em chia tay với Lâm Dịch Xuyên là vì…" An Noãn bặm môi, không nói tiếp: "Nói tóm lại em chia tay với Lâm Dịch Xuyên không phải là vì Mạc Trọng Huy."
"Ý của em là em vẫn còn yêu Lâm Dịch Xuyên?"
Cuối cùng Mạc Trọng Huy không nhịn nổi nữa, hắng giọng, lúc này An Noãn mới chú ý không biết hắn đã đứng trước cửa phòng cô từ lúc nào.
Thẩm Thần Phong, cái tên nham hiểm này, vừa nãy hỏi một loạt câu hỏi thì ra là cố tình.
"Không làm phiền hai người hẹn hò nữa, tôi cũng đi hẹn hò với người đẹp đây."
Thẩm Thần chuồn mất, lúc đi qua chỗ Mạc Trọng Huy, anh ta khẽ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Cố lên người anh em."
Thẩm Thần Phong xấu xa cực điểm, lúc đi vẫn không quên đóng cửa lại cho họ, còn cười tà nói: "Đóng cửa lại dễ xử."
Cả căn phòng lớn chỉ còn lại mỗi An Noãn và Mạc Trọng Huy, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám. An Noãn đỏ mặt vì câu nói cuối cùng của Thẩm Thần Phong, cô cảm thấy nóng vô cùng.
Mạc Trọng Huy đi tới chỗ cô, ôm cô vào lòng, An Noãn lại lùi lại.
"Mạc Trọng Huy, anh đừng có động vào tôi. Mời anh ra ngoài cho, người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm đấy."
"Ồ, hiểu lầm cũng không sao, là ông ngoại em bảo anh lên đây."
Khóe miệng cô giật một cái.
"An Noãn, em với Lâm Dịch Xuyên cũng đã chia tay rồi, nếu người nhà em đã ủng hộ chúng ta như vậy, giữa hai chúng ta đã không còn trở ngại gì nữa, tại sao em vẫn muốn trốn tránh anh?"
"Mạc Trọng Huy, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta chỉ là tình một đêm sau khi say rượu, xin anh hãy quên đêm đó rồi quay về với cuộc sống của anh đi."
Mạc Trọng Huy nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Mạc Trọng Huy, anh ra ngoài đi."
"Anh không ra." Hắn lớn tiếng nói rồi ngồi xuống giường cô.
An Noãn tóm lấy hắn muốn đẩy hắn ra ngoài.
Cánh tay dài của Mạc Trọng Huy ôm lấy hông cô, dễ dàng vật cô xuống giường.
An Noãn bị hắn đè dưới người, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Ánh mắt hắn nhìn cô quá thâm tình, quá nóng bỏng, An Noãn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn thử thăm dò hôn lên môi cô, An Noãn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch rất nhanh, cô ra sức đẩy hắn, hét lên, "Mạc Trọng Huy, cút ra, đừng để tôi hận anh!"
Hắn mặc kệ sự phản kháng của cô, vùi đầu xuống hôn lên cổ cô.
"Mạc Trọng Huy, anh điên rồi! Mau dừng lại!"
"An Noãn, anh đã nhịn suốt bốn năm rồi, không thể nhịn thêm được nữa."
Cơ thể hắn đã căng lên cực hạn, gần như chỉ một giây sau sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Khi cảm nhận được dục vọng nóng bỏng của hắn, An Noãn bị dọa sợ. Cô cố gắng tóm lấy tóc hắn, không cho hắn đạt được mục đích.
Mạc Trọng Huy hầm hừ, "Rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào thì em mới chịu chấp nhận anh đây?"
Ngực An Noãn phập phồng lên xuống, cô cố gắng giữ bình tĩnh, "Mạc Trọng Huy, vẫn câu nói đó, chúng ta không thể nào đâu."
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
"Mạc Trọng Huy, xuống đi, tôi phải nghe điện thoại."
Dục vọng của hắn hoàn toàn bị dập tắt, hắn chửi một tiếng rồi rời khỏi người cô.
An Noãn cầm điện thoại lên, là điện thoại bàn từ Luân Đôn.
Cô ấn nút nghe, giây phút đó tâm trạng lại chùng xuống.
Giọng nói non nớt của Tảo Tảo truyền đến, "Mẹ ơi, con là Tảo Tảo đây."
Nghe thấy tiếng của Tảo Tảo, con tim An Noãn như tan chảy.
"Mẹ ơi, bà nội cũng ở đây, vì lão Lâm uống nhiều rượu qua, ba bị bệnh rồi, bác sĩ đang truyền dịch cho ba."
Tim An Noãn thắt lại.
"Mẹ ơi, bao giờ thì mẹ mới về thăm ba con con ạ? Lão Lâm rất nhớ mẹ, giờ đang ngủ rồi, nằm mơ cũng gọi tên mẹ kìa."
An Noãn không biết đáp lại thế nào.
"Mẹ, lão Lâm nói mẹ không cần ba con con nữa, nhất định là ba uống say nên mới nói vậy đúng không? Sao mẹ có thể không cần ba con con được, mẹ yêu Tảo Tảo nhất mà."
An Noãn cầm điện thoại, tay khẽ run lên.
Điện thoại bên kia hình như bị mẹ Lâm giật mất, mẹ Lâm nói bằng giọng nói dễ nghe, "Xin lỗi Noãn, Tảo Tảo lại làm phiền cháu rồi. Thằng bé này cứ quấy đòi gọi điện cho cháu, mong không làm phiền cháu làm việc."
"Bác gái, Aaron, anh ấy vẫn ổn chứ ạ?"
Đầu bên kia thở dài, khẽ nói: "Có thể ổn được không? Mấy ngày liền không ăn uống gì, chỉ mua say, tối qua nôn cả dịch mật ra rồi, giờ vẫn đang truyền dịch. Nhưng cháu cứ yên tâm, bác sẽ chăm sóc tốt cho nó. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, bác mong mấy đứa đều có thể sống tốt. Không cần biết sau này cháu với Aaron sẽ thế nào, nhưng bác vẫn mong thỉnh thoảng cháu có thể về đây thăm Tảo Tảo, thằng bé yêu cháu nhiều lắm."
Trong lòng An Noãn có một cảm giác chua xót không nói được thành lời, cô khẽ đáp, "Vâng, nhất định ạ."