Mạc Trọng Huy vô cùng tức giận nhưng rồi cũng bình tĩnh lại.
Hắn bước đến bên giường ngồi xuống, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói, "Tối hôm nay anh không đi nữa, ông ngoại em bảo anh ở lại một đêm."
"Ông ngoại giữ anh lại thì anh đi tìm ông đi, đừng có ở lại trong phòng tôi."
"Ông không sắp xếp phòng nào cho anh cả, anh thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó thôi."
Cái tên này lại không tắm rửa cũng không thay quần áo mà trực tiếp nằm thẳng lên giường cô.
An Noãn tức giận suýt chút hộc máu.
"Mạc Trọng Huy, anh có đi không, anh không đi thì tôi đi, tôi đến ở khách sạn."
Mạc Trọng Huy không hề lo lắng, hắn lật người lại đưa lưng về phía cô, lạnh nhạt nói, "Để anh xem lính cảnh vệ có để em đi ra ngoài không."
An Noãn dứt khoát không quan tâm đến hắn nữa, cô đến phòng tắm tắm rửa. Đợi đến lúc cô từ phòng tắm bước ra thì nhìn thấy Mạc Trọng vẫn còn thoải mái nằm trên giường.
An Noãn vô cùng tức giận, thét lên mắng, "Mạc Trọng Huy, anh đúng là điên rồi!"
Người nằm trên giường vẫn không hề động đậy, An Noãn bước qua thấy hắn vậy mà đã thật sự ngủ say rồi. Bình thường hắn khó tính như vậy, một người không tắm rửa, không mặc áo ngủ thoải mái thì tuyệt đối không ngủ được, vậy mà giờ đây lại ngủ an nhàn đến vậy.
Có lẽ do mệt rồi, hắn chắc hẳn cũng không vui vẻ gì, ngay cả lúc ngủ chân mày vẫn hơi nhíu lại.
An Noãn kìm không được đưa tay ra giúp hắn vuốt lên chân mày, rồi lại giúp hắn đắp lại chăn, không nỡ gọi hắn tỉnh dậy.
An Noãn cảm thấy hành động hôm nay của mình thật sự là quá là rộng rãi rồi, cô để cho Mạc Trọng Huy ngủ ở trên giường, còn bản thân mình lại vùi trong sofa.
Cũng không biết có phải do ngủ trên sofa không thoải mái hay không mà An Noãn không thể ngủ được.
Cô khoác một chiếc áo rồi đi xuống lầu, nghĩ muốn đi rót một cốc sữa.
An Noãn bê cốc sữa ngồi một mình trong phòng ăn, cô bật ngọn đèn áp tường nho nhỏ lên.
"Noãn Noãn, sao vẫn còn chưa ngủ nữa?" Thẩm Diệc Bái bước vào, ông ngạc nhiên hỏi.
"Bác, cháu không ngủ được nên uống một cốc sữa rồi lại lên."
Thẩm Diệc Bái ngồi xuống bên cạnh cô, cưng chiều vuốt tóc cô cười nói, "Ngủ không được, vậy nhất định là có tâm sự rồi, nói cho bác biết, bác là người từng trải, bác có thể lấy kinh nghiệm của mình ra để cho cháu những sự lựa chọn thích hợp nhất."
"Cháu chỉ là không ngủ được thôi, không liên quan gì đến tình cảm."
"Cháu đó, trước mặt bác mà cũng không dám nói ra lời trong lòng sao, có phải không tin tưởng bác không?"
"Không phải, chỉ là không biết phải nói từ đâu, chuyện này thật sự là quá phức tạp."
Thẩm Diệc Bái cong khóe miệng, nhẹ nhàng trả lời, "Thật ra chuyện tình cảm rất đơn giản, yêu là yêu, không yêu là không yêu, chỉ là nhiều lúc chúng ta suy nghĩ quá phức tạp, suy xét cái này, sợ cái kia, cuối cùng lại đau khổ mất đi tất cả, lúc hối hận thì cũng vô ích mà thôi."
"Bác à, cháu cảm thấy cháu rất có lỗi với Lâm Dịch Xuyên, bốn năm nay, nếu như không có anh ấy, cháu đã không còn có thể sống tốt như vậy. Cháu đã làm tổn thương anh ấy, bây giờ anh ấy rất buồn bã, cháu cũng rất buồn, rất tự trách mình."
Thẩm Diệc Bái lại sờ đầu cô, giọng ông trầm thấp an ủi cô, "Tình yêu vốn dĩ là sự ích kỷ, nếu như cháu xem sự cảm kích trở thành tình yêu, có lẽ cháu cũng có thể sống tốt với suy nghĩ đó, nhưng mà chắc chắn cháu sẽ không thể hạnh phúc. Bác ủng hộ cháu và tình yêu thật sự của chính mình ở bên cạnh nhau, chúng ta có nhiều người như vậy có thể che chở cho cháu, còn có việc gì mà phải sợ nữa. Cháu là người nhà họ Thẩm, cháu phải dũng cảm lên."
Bác cô nói cô "hãy dũng cảm lên", lời nói này đã cho An Noãn nguồn sức mạnh to lớn.
Sau khi trở về phòng, Mạc Trọng Huy vẫn còn ngủ say sưa ở trên giường.
An Noãn nằm trên sofa, vào giây phút đó, cô cảm thấy vô cùng yên lòng.
Ngủ một giấc đến khi trời sáng, vừa mở mắt ra cô phát hiện mình đã nằm trên giường. Trong phòng đã không còn bóng dáng của Mạc Trọng Huy, giống như là tất cả mọi thứ tối hôm qua đều chỉ như một giấc mơ.
Cô rửa mặt rồi đi xuống lầu thì nhìn thấy Mạc Trọng Huy ở trong nhà ăn.
Hóa ra không phải là mơ.
An Noãn vừa ngồi xuống ghế, ông cụ đang được bác hai dìu xuống bước vào nhà ăn.
"Chào ông ngoại."
Ông cụ chỉ "ừ" một tiếng rồi liếc nhìn sang Mạc Trọng Huy, ông thuận miệng hỏi, "Tối hôm qua cháu ngủ ở đâu?"
"Ông ngoại, anh ta ngủ trong phòng dành cho khách bên cạnh phòng cháu."
Ông cụ trợn mắt nhìn An Noãn, bực dọc nói, "Căn phòng kế bên phòng cháu là phòng làm việc của bác hai cháu."
An Noãn không thể nói gì nữa, cô thật sự chỉ muốn đào một cái hố mà chui vào.
Ông cụ đẩy cốc sữa đến trước mặt cô, sắc mặt vẫn như cũ nói, "Uống hết sữa đi, trưa nay bảo bác dâu cả của cháu đun một chút đồ bổ cho cháu uống."
Tuy rằng ông cụ rất mong An Noãn và Mạc Trọng Huy ở bên nhau, nhưng trong lòng ông vẫn thấy hơi ganh tỵ, ông luôn cảm thấy bảo bối mà mình vừa tìm về được lại sắp thuộc về người khác rồi.
An Noãn vừa nghe vậy đã biết ông cụ đã hiểu lầm rồi, nhưng mấy chuyện như thế này còn có thể giải thích thế nào được.
"Huy, chuyện giữa cháu và nhà họ Lý đã giải quyết thế nào rồi?"
Mạc Trọng Huy nghiêm túc trả lời ông, "Cháu đã nói rõ với Lý Hân Như là hủy bỏ hôn ước rồi, đó chỉ là một nghi thức thôi, không tính là gì cả."
"Ừ, nhà họ Lý tốt xấu gì cũng là nhân vật có máu mặt, nhất định phải xử lý mọi việc thật tốt, đừng để lại phiền phức sau này."
"Cháu biết rồi, ông ngoại."
Cái tên này lại đổi giọng đổi cách xưng hô rồi.
"Mấy ngày nay để con nhóc này ở nhà với ông, cháu đi làm việc của cháu đi, buổi tối có thể ghé qua ăn bữa cơm."
Cái tật muốn chiếm An Noãn làm của riêng của ông cụ lại bộc phát rồi, Mạc Trọng Huy thận trọng trả lời, "Ông ngoại, hai ngày nay vừa hay ở công ty cháu có việc, buổi tối có lẽ cũng không có thời gian ghé qua nên cứ để An Noãn ở lại đây với ông nhiều hơn một chút ạ."
Ông cụ vừa nghe vậy liền vui vẻ, xem ra ông chọn Mạc Trọng Huy quả là không sai, sau này cho dù bất cứ lúc nào ông nhớ An Noãn thì chỉ cần gọi một tiếng là được rồi.
Mạc Trọng Huy chính là tinh tường như vậy, hắn sao có thể không nhận ra suy nghĩ của ông, hắn chỉ đang thăm dò ông cụ mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, Mạc Trọng Huy đến công ty, An Noãn lại ở nhà cùng với ông cụ.
Mạc Trọng Huy đúng là nói được làm được, hai ngày nay hắn không hề đến nhà họ Thẩm. Mỗi buổi tối hắn đều gọi điện thoại cho An Noãn nhưng cô thì một cú điện thoại cũng không chịu bắt.
Một người đã từng ngại nhắn tin vì cảm thấy phiền phức như hắn, vậy mà giờ đây lại ngồi soạn tin từng chữ từng chữ một, bắt đầu bằng "Mau nghe điện thoại!", giọng điệu rất cứng rắn, sau đó lại là "Nghe điện thoại đi có được không?", cuối cùng lại đổi giọng nài nỉ, "Xin em bắt điện thoại đi có được không hả?".
Sau đó, người không kiên định lại là ông cụ, hôm nay trước bữa cơm tối, ông cụ thờ ơ dặn dò An Noãn, "Cháu gọi điện thoại cho thằng Huy bảo nó qua đây ăn tối, bác hai cháu tối nay cũng trở về đó."
An Noãn trả lời ông, "Tại sao phải gọi anh ta đến ăn cơm, anh ta cũng không phải người nhà họ Thẩm chúng ta."
"Cái con nhóc này, bây giờ không phải, sau này thì phải, mau gọi điện cho nó đi."
"Cháu không thèm gọi đâu."
Cuối cùng ông cụ không còn cách nào khác, đành tự mình gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy.
Cái tên này lại coi lời của ông cụ như thánh chỉ mà hăng hái chạy qua, một phút cũng không dám dây dưa, còn tặng ông cụ hai bức tranh chữ quý giá đúng sở thích của ông cụ.
"Ông ngoại, có lần trong buổi đấu giá cháu thắng được bức tranh chữ này, mong là ông sẽ thích."
"Thích lắm, thích lắm." Ông cụ khen ngợi không ngớt, "Nhưng mà khá là đắt đấy nhỉ?
"Không có gì ạ, chỉ cần ông ngoại thích là được."