"Con không làm loạn gì cả, con nghiêm túc."
Giang Thiến Nhu quơ bừa vài cái rồi mặc xong quần áo cho bé con, bế con bé đi mất.
Nghê Tuệ cuống cuồng, đứng chắn trước mặt Giang Thiến Nhu không cho cô đi, bà quát lên, "Hai đứa muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi, đừng có mà gây chuyện ở đây, trả lại con bé cho mẹ."
Giang Thiến Nhu hừ một tiếng, "Đây là con con."
Nghê Tuệ muốn giành lại, Giang Thiến Nhu lại đẩy bà một cái, mạnh đến nỗi khiến bà ngã xuống đất.
Thường Tử Phi và Thường Bách cũng chạy lên, nhìn thấy Nghê Tuệ bị ngã, Thường Tử Phi tức giận gào lên, "Giang Thiến Nhu, cô điên rồi à? Cô dám ra tay với mẹ tôi, cô không muốn sống nữa có đúng không?"
"Tôi không làm gì cả, là bà ấy tự ngã."
Giang Thiến Nhu bế con bỏ đi, bé con gục trên vai mẹ khóc nức nở, chắc là bị dọa sợ rồi.
Thường Bách đỡ Nghê Tuệ dậy, không khỏi cảm khái, "Nếu là An Noãn chắc chắc con bé sẽ không làm như vậy, con bé lương thiện như thế, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm làm khổ đứa nhỏ."
Nghê Tuệ lau nước mắt, "Đừng nói nữa, tôi đã hối hận lắm rồi."
Khi ấy, là bà ta ham hư vinh, khăng khăng muốn chia lìa đôi trai gái đang yêu nhau. Giờ mới phát hiện, họ lại để một người cao quý như vậy đi mất.
Nếu Tử Phi vẫn luôn ở bên An Noãn, giờ chắc cũng có nếp có tẻ cả rồi, đừng nói kiếp này, vài kiếp nữa cả nhà cũng chẳng phải sầu lo gì cả.
"Chúng ta không có cái mệnh tốt này."
Có tiếc hận tự trách mấy đi nữa cũng không bù đắp được gì, vận mệnh đã sắp đặt như vậy, không ai có thể chống lại được hết.
---
Mộ của An Hồng Minh được chuyển tới khu mộ của nhà họ Thẩm, được an táng bên cạnh mộ của Thẩm Diệc Như. Thấy ba mẹ lại được bên nhau, An Noãn dâng lên một cảm giác không nói được thành lời.
Thẩm Diệc Minh khẽ vỗ vai cô, cười nói: "Nhóc con, giờ thì cháu hài lòng rồi chứ?"
An Noãn gật đầu, nũng nịu nói: "Cảm ơn bác đã thành toàn cho họ, sau này cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời bác, hiếu thuận với bác."
"Hiếu thuận thì miễn đi, cháu chỉ cần đừng mặc kệ bác là được."
An Noãn xấu hổ cười, vùi vào lòng ông, dịu dàng nói: "Cháu sai rồi, sau này cháu sẽ không nổi giận với bác nữa, bác là người bác tốt nhất trên đời này."
Thẩm Diệc Minh dang tay ôm cô vào lòng, khẽ khàng cất tiếng, "Như thế này chắc mẹ cháu sẽ được vui hơn rồi."
Ra khỏi khu mộ, Thẩm Diệc Minh đích thân đưa cô về nhà họ Thẩm, rồi ông lại phải ra sân bay.
Thấy ông vất vả như vậy, An Noãn rất đau lòng, cũng có chút không nỡ.
"Bác, bác ở nhà ăn cơm tối đã rồi đi, có bận thế nào cũng phải ăn cơm chứ."
"Để lên máy bay bác ăn, sắp muộn rồi, vài ngày nữa về bác sẽ tranh thủ thời gian ở bên cháu."
An Noãn mím môi, lấy một hộp quà tinh xảo từ trong balo ra, đưa cho Thẩm Diệc Minh.
"Bác, đây là quà cháu tặng bác."
"Con bé này, còn dỗ bác nữa cơ à."
Thẩm Diệc Minh cong miệng cười, không chờ được phải mở quà luôn. Vừa mở hộp quà ra, bên trong là có chiếc máy ảnh kiểu cũ đang im lìm nằm đó, cảm giác quen thuộc này khiến cả người ông sững lại.
An Noãn thấy vẻ mặt bi thương của ông liền hỏi, "Bác, bác sao thế? Cái này cháu tìm thấy trong phòng ba cháu, có phải đây là cái máy ảnh trước đây bác tặng mẹ cháu không?"
Thẩm Diệc Minh khẽ gật đầu, "Phải, chính là cái máy ảnh này. Trong album ảnh của ông cụ có rất nhiều ảnh đều do chiếc máy ảnh này chụp. Chiếc máy ảnh này lưu giữ quá nhiều kí ức, phần lớn đều là những điều vừa tốt đẹp lại vừa đau khổ."
An Noãn nắm lấy cánh tay ông an ủi, "Bác à, tuy mẹ cháu không còn nữa, nhưng mọi người vẫn còn có cháu mà. Cháu sẽ thay mẹ cháu báo hiếu ông, yêu thương bác."
Thẩm Diệc Minh dựa đầu vào đầu An Noãn, trầm giọng cảm khái: "Phải, may mà còn có cháu, đời này nhiệm vụ lớn nhất của bác chính là chăm sóc cháu thật tốt."
"Không, bác là người của quốc gia, nhiệm vụ lớn nhất của bác là vì nhân dân phục vụ."
Thẩm Diệc Minh bị chọc cười ha hả.
"Con bé này, giống y hệt mẹ cơ."
Xe về đến nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh khẽ hôn lên trán cô, vỗ vai cô nói: "Xuống đi, mấy ngày nữa bác sẽ về thăm cháu."
"Bác, bác đã về đến cửa nhà rồi cũng không vào một lát sao ạ."
Thẩm Diệc Minh đùa, "Bác làm cháu tức giận bỏ đi, ông lườm bác mắng mấy ngày trời, bác không dám về."
An Noãn dẩu môi, xuống xe một mình,
Lúc vào nhà, thấy Mạc Trọng Huy đang chơi cờ với ông cụ, cô cũng không thấy ngạc nhiên gì, vì xe của hắn đỗ ngay ở ngoài.
Thấy An Noãn vào nhà, ông cụ lập tức bỏ cờ xuống, vẫy tay với An Noãn, "Cháu gái, qua đây để ông ngoại xem xem nào."
An Noãn chạy tới ngồi xuống cạnh ông, khẽ ôm lấy ông.
Ông cụ bất đắc dĩ oán thán, "Cái tính bỏ nhà đi này của cháu là học theo mẹ cháu đấy hả?"
An Noãn xấu hổ đến mức không biết nói gì.
"Để ông đoán nhé, thật ra cháu đã dựng sẵn âm mưu, muốn dùng cách này để ép bác cháu phải thỏa hiệp đúng không? Thằng hai gặp phải cháu đúng là gặp phải kẻ địch mạnh rồi, bị cháu xử gọn luôn."
"Ông ngoại, ông nói cứ như thể cháu là người xấu không bằng."
Ông cụ gõ một cái lên trán cô, cười bảo: "Lẽ nào không phải à?"
An Noãn ôm cổ ông làm nũng, "Không đâu, cháu là người tốt đấy."
Mạc Trọng Huy ngồi đối diện giật giật khóe miệng.
Lúc ăn cơm tối, bác cả cũng về, Thầm Thần Phong cũng về, Mạc Trọng Huy cũng bị ông cụ giữ lại ăn cơm.
Dạo này Mạc Trọng Huy rất hay ở lại nhà họ Thẩm ăn cơm, An Noãn cũng đã quen rồi, ngồi cùng bàn với hắn cũng có thể coi như hắn không tồn tại.
Thẩm Thần Phong thì vẫn trưng ra cái vẻ cà lơ phất phơ như mọi ngày, cánh tay dài khoác lên vai An Noãn, anh ta trêu chọc cô: "Em gái, vẫn là em giỏi, có thể ép được bác hai thỏa hiệp chắc trên đời này em là người đầu tiên đấy."
An Noãn mặc kệ anh ta, ngồi xuống ăn cơm.
An Noãn ngồi cạnh ông cụ, ông cụ có vẻ rất thích gắp thức ăn cho cô, Mạc Trọng Huy ngồi bên phía tay trái của cô, hắn cũng gắp thức ăn cho cô bằng vẻ mặt rất thản nhiên. An Noãn hung hăng đạp hắn một cái dưới gầm bàn, Mạc Trọng Huy cười, tiếp tục gắp cho cô.
Cảnh này lọt vào mắt ông cụ, khiến ông mừng như điên.
Thẩm Thần Phong ngồi đối diện với họ, khẽ nheo mắt lại.
"Noãn, anh có một người anh em chuẩn bị xây một tòa nhà, đang tìm nhà thiết kế, em có hứng thú không? Nếu có hứng thì để anh nói với cậu ta một tiếng, bảo cậu ta tới tìm JM phía các em hợp tác."
An Noãn thoáng cau mày, nhàn nhạt nói, "Em đã xin thôi việc rồi."
Thầm Thần Phong bỗng hiểu ra toàn bộ.
Ông cụ nghe An Noãn nói đã bỏ việc liền cười nói: "Thôi việc cũng tốt, con gái con đứa làm thiết kế làm gì, như ông nói đấy, cháu cứ ở nhà với ông, tìm một chàng trai tốt ở Bắc Kinh, môn đăng hộ đối với nhà ta rồi lấy chồng là được."
"Ông ngoại, ông nỡ để cháu đi lấy chồng ạ?"